Lục Xuyên thức dậy, lập tức nhìn sang Cố Triệt ở bên cạnh. Vẫn là dáng vẻ muốn ngủ đến thiên hoang địa lão (1) như trước, nằm tứ ngưỡng bát xoa (2) trên giường. Lục Xuyên bất đắc dĩ chọt chọt vào mũi anh, rồi đứng dậy làm bữa sáng.
Mặc dù bình thường cố Triệt vẫn biểu hiện quyết tâm ‘Anh cũng muốn làm bữa sáng cho em’ với cậu, nhưng Lục Xuyên biết, nếu tin lời của anh, chắc chắn bản thân mình đã chết đói.
Ở trong phòng bếp khoảng mười phút, trên lưng lại truyền đến nhiệt độ quen thuộc.
“Dậy rồi?” Lục Xuyên không quay đầu lại.
“Ừm.” Cố Triệt cắn cắn tai cậu. “Sớm vậy.”
“Không sớm. Anh mà dậy trễ chút nữa chắc sẽ bị muộn.”
“Không sao, anh rất nhanh.”
Lục Xuyên xoay người, đẩy Cố Triệt ra ngoài, “Đừng có lúc nào cũng hi sinh bữa sáng. Mau đi rửa mặt, chuẩn bị xong là có thể ăn ngay.”
“Tuân lệnh!”
Cố Triệt hôn trộm một cái lên môi Lục Xuyên, sau đó chạy vào phòng vệ sinh.
“Anh thật là…” Lục Xuyên nhìn dáng vẻ đó của Cố Triệt, lẳng lặng cảm nhận, nhiều năm như thế vẫn vậy.
Lục Xuyên và Cố Triệt bắt đầu biết nhau từ đại học.
Cùng năm nhất, cùng ngành, nhưng khác lớp. Lần đầu tiên Lục Xuyên chú ý đến Cố Triệt là vào giờ điểm danh trong lớp bắt buộc của cụ Trương nổi tiếng tàn ác nhất, Cố Triệt đã nhanh chóng thay đổi sáu cách trả lời khác nhau.
Người này thật thần kì —— lúc đó không chỉ có Lục Xuyên, mà tất cả những bạn học khác có mặt ở đó đều ngưỡng mộ như vậy.
Nhưng ngưỡng mộ cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng mộ, Lục Xuyên không có hứng thú khác với anh.
Không phải dáng vẻ của Cố Triệt khó coi, mà là bởi vì tốc độ di chuyển của anh đã vượt ra khỏi khả năng để người khác có thể ngắm kĩ bề ngoài của anh. Cứ thế mãi cho đến lần thứ hai bọn họ gặp nhau, Lục Xuyên không nhận ra anh là Cố Triệt thần kì đó nữa.
Đó là một lần vô tình gặp nhau trên đường.
Cố Triệt đột nhiên đứng trước mặt Lục Xuyên chào cậu: “Chào cậu, Lục Xuyên.”
Sau đó Lục Xuyên ngẩn ra, hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là Cố Triệt.”
“Cố Triệt?” Lục Xuyên cố gắng nhớ lại, “À, hoá ra anh là Cố Triệt thần kì!”
“Thần kì? Sao tôi không biết mình nổi tiếng như vậy.”
Thế là, dưới sự hào hứng truy hỏi của Cố Triệt, Lục Xuyên kể lại lần điểm danh đó. Cố Triệt hiển nhiên là một kẻ ‘phạm tội nhiều lần’, nghe thành tích của mình xong chỉ qua loa nói một câu “Ra là chuyện nhỏ đó”, giống như anh còn muốn khoe chuyện gì đó lẫm liệt hơn.
“Mà anh tìm tôi có việc gì sao?”
Nghe thấy câu hỏi này, Cố Triệt bỗng thấp giọng, “Tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?”
“Là giúp tôi học. Lăn lộn suốt một học kì, mấy anh em trong kí túc xá bọn tôi đều thay phiên nhau lên lớp, một người điểm danh giúp một đám.” Cố Triệt trừng mắt, “Vậy nên không học được gì, không có ý nghĩa gì cả.”
Lục Xuyên nghe đến đó mới hiểu ra vì sao Cố Triệt muốn tìm cậu.
Thành tích của Lục Xuyên vẫn luôn dẫn đầu trong lớp. Năm nhất đại học, mọi người ai cũng vừa mới thoát khỏi bàn tay tàn ác của thi đại học nên việc đầu tiện muốn làm là quên đi phương pháp học tập bất thường của lớp mười hai, vùi cuộc sống hữu hạn của mình vào trong vui chơi. Ngay cả những người có chút tự giác học tập vừa vào đại học cũng không biết mình nên học thế nào.
Mà lúc đó, Lục Xuyên lại giống như một loài hoa kỳ lạ, kể từ khi tham gia quân huấn, cậu bắt đầu giữ thói quen thức dậy vào năm giờ rưỡi mỗi buổi sáng, lên sân thượng học tiếng Anh nửa tiếng, sau đó sẽ thoải mái xuống lầu rửa mặt với mọi người, đến nhà ăn ăn bữa sáng xong lại đến thao trường tập hợp. Nếu là con gái thì cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao con gái vẫn luôn chịu khó hơn con trai vài phần. Con trai tính tình buông thả, có thể ngồi xuống đọc sách đã hiếm, người có thói quen tự giác dậy sớm học bài như cậu chắc là chỉ có một.
Sau khi gần như quen được mọi chuyện, Lục Xuyên ngoại trừ tham gia một vài hoạt động cần thiết ra thì đa số cậu đều dành thời gian học tập. Đương nhiên quan hệ với bạn bè cùng kí túc cũng không tệ, thật ra