“Tiểu Xuyên… Ở nhà cậu ấy đều chiều con như vậy?”
Lục Xuyên không hiểu mẹ mình có ý gì, “Ở nhà chúng con luôn như vậy.”
“Chẳng biết thế nào mẹ lại cảm thấy cậu ấy đối xử với con còn tốt hơn cha con đối xử với mẹ…” Trong lòng mẹ Lục có chút bị tổn thương.
Hả? Lục Xuyên hơi ngạc nhiên… Cố Triệt tốt với mình, ngay cả mẹ cũng cảm thấy vậy? Cái này, không thể nào. Bọn họ… ở trước mặt cha mẹ, bọn họ chưa từng làm chuyện gì quá lố.Ngay cả những biệt danh gọi yêu trong nhà cũng không dám dùng.
“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy… Con, con cũng rất tốt với anh ấy.”
“… Uầy, nhìn hai đứa thật sự là không thể không bùi ngùi. Kể từ khi hai đứa thẳng thắn đến bây giờ cũng đã mười mấy năm. Hai đứa sống chung bao lâu rồi?”
“Mười bảy năm.”
Mười bảy năm, đủ để cho một đứa trẻ sơ sinh còn gào khóc đòi ăn lớn lên thành một thiếu niên trẻ tuổi nhanh nhẹn. Mà bọn họ lại ở bên nhau lâu như vậy. Nhưng quá khứ lại giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Những quyến luyến, những do dự, những vất vả, nhưng nụ cười… từ trước đến nay.
Mười bảy năm, cũng không phải bọn họ chưa từng cãi nhau. Lần cãi nhau dữ dội nhất còn làm vỡ ly nước tình nhân Cố Triệt tặng cậu. Chỉ vì vấn đề hướng đi sau tốt nghiệp.
“Cố Triệt, công ty tốt như vậy sao anh lại không làm? Thành phố tốt, đãi ngộ cũng tốt.”
Lục Xuyên nhìn thư mời thử việc công ty gửi cho Cố Triệt, hỏi anh.
“Anh không muốn đi.”
“Không phải anh rất muốn làm công việc quản lý sao? Sinh viên chưa tốt nghiệp như anh, có thể tìm được công ty thật sự là không dễ dàng.”
“… Anh không muốn đến chỗ đó.”
“Không phải vì chỗ đó… cách xa chỗ em chứ?”
Cố Triệt gật đầu, “Anh không muốn kiểu yêu xa. Em cũng biết yêu như vậy rất khổ. Anh… tình cảm của chúng ta vốn không dễ có được, anh không muốn lại vất vả lần nữa. Yêu nhau nên ở bên nhau, nào có chuyện xa nhau.”
“Không phải chỉ là yêu xa thôi sao? Gắn bó cái gì chứ! Lẽ nào anh không tin em?”
Lục Xuyên không cảm thấy yêu xa có cái gì không tốt, nói không chừng còn có thể củng cố thêm tình cảm của bọn họ.
Nhưng Cố Triệt có chút khó chịu, giọng điệu cũng không tốt lắm, “Anh nói không đi là không đi, đã từ chối rồi, bây giờ nói còn có tác dụng gì!”
“Từ chối? Sao anh chưa nói tiếng nào với em đã từ chối?”
“Đây là chuyện của anh, nói với em để làm gì? Để cãi nhau sao?”
“Cái gì gọi là chuyện của anh? Hướng đi tương lai của anh chẳng lẽ không có liên quan đến em sao?” Lục Xuyên nghe giọng điệu nóng nảy như thế của anh, cậu có thể hiểu gần tốt nghiệp, tâm trạng của Cố Triệt cũng khá buồn phiền, nhưng anh nói lời này có hơi quá đáng, “Hay là… anh tính toán trong tương lai của anh sẽ không có em?”
Đúng là cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung.
Mấy năm bên nhau, chuyện không thể chấp nhận nhất chính là Lục Xuyên không tin mình, “Sao em lại kéo sang chuyện đó? Không phải là anh chỉ từ chối một công ty thôi sao? Cái gì mà không muốn có em? Lẽ nào em không biết anh từ chối công ty tốt như vậy cũng vì tương lai của anh, quan trọng nhất là em sao!”
“Nếu anh biết chỗ đó tốt, anh… anh không nên bồng bột như vậy!”
“Anh nghĩ rất kĩ rồi.” Cố Triệt xoay người, không muốn nói tiếp, nói nữa e rằng sẽ cãi nhau, gần đây tính tình mình cũng tương đối nóng nảy, “Em cứ bình tĩnh một lát, anh về trước.”
“Đứng lại, không cho anh đi.”
“Lục Xuyên, em đủ rồi. Anh đã im lặng rồi, công việc anh sẽ tìm, em đừng lo. Cứ tìm tài liệu bảo vệ dự án nghiên cứu của em, đừng suy nghĩ chuyện của anh. Cho dù không tìm được việc anh cũng sẽ không để em nuôi anh.”
Cái gì gọi là ‘cho dù không tìm được việc cũng sẽ không để em nuôi’? Lục Xuyên nghe vậy lại cảm thấy tức giận.
“Anh đừng đi! Đứng lại cho em!”
Cố Triệt không để ý đến cậu, tiếp tục đi ra ngoài.
“Nếu anh ra khỏi cửa, chúng ta chấm dứt!”
“Em nói gì?” Cố Triệt không tin vào tai mình. Bọn họ yêu nhau lâu như vậy, chưa từng nói ra từ ‘chia tay’. Chia tay không phải từ có thể nói tuỳ tiện, một khi nói ra thì cho dù có hoà thuận cũng sẽ để lại vết sẹo, bọn họ đều biết chuyện đó.
Lục Xuyên biết mình nói sai, lúc nãy cậu cũng chỉ nhất thời nóng nảy, nhưng lời nói như nước đổ ra ngoài, không thể nhặt lại.
“Em… em bảo anh đứng lại nghe em nói!”
“Lục Xuyên, bình thường anh quá cưng chiều em rồi đúng không? Bây giờ em đúng là càng ngày càng…”
“Bây giờ anh nói vậy để làm gì? Anh bất mãn sao?” Lục Xuyên biết mình đã sai, nhưng anh ấy nói anh ấy đã quá cưng chiều mình là có