Nhưng rất nhanh Lục Xuyên liền hiểu ý nghĩa của sự ‘tuyệt vọng’ ấy, thật ra là giống như ‘từ bỏ’.
Qua hôm đó, Cố Triệt không còn tới tìm Lục Xuyên nữa. Không điện thoại, không nhắn tin, không bắt gặp bóng dáng của anh trong thư viện, cũng không tình cờ gặp nhau trong ký túc. Hoá ra, việc anh biến mất khỏi thế giới của cậu, thật sự là một việc rất dễ dàng.
Sắc mặt Lục Xuyên càng trở nên khó coi.
Lão đại trong ký túc có chụt ngạc nhiên hỏi: “Có phải Lục Xuyên cậu bị bệnh rồi không?”
Nếu như có thể trả lời, Lục Xuyên rất sợ mình sẽ nói: Phải, là bệnh tương tư.
Nhưng trong lòng cậu vẫn có chút tức giận, Cố Triệt này thật nhỏ mọn, không phải là anh ấy tỏ tình trước sao? Chẳng lẽ anh ấy không nghĩ đến chuyện mình chỉ nhất thời không thể phản ứng nên mới chạy mất sao? Vì sao anh ấy không đuổi theo mình, không cố gắng thêm chút nào?
Thật quá đáng!
Kết quả là ý nghĩ này của cậu không tồn tại quá hai ngày, Cố Triệt lập tức tìm đến cửa.
Hôm đó chỉ có một mình Lục Xuyên ở ký túc, buồn chán đọc một quyển tiểu thuyết.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Cố… Cố Triệt?” Lúc nhìn thấy Cố Triệt, cằm Lục Xuyên suýt rơi xuống. Còn tưởng rằng… anh ấy không còn muốn gặp mình nữa.
“Em… em có khoẻ không?”
Măt Cố Triệt có hơi đỏ. May lắm, may mà Lục Xuyên không xua đuổi anh. Xem ra, em ấy không ghét mình như vậy.
“Tôi? Tôi rất tốt.” Đứng trước cửa nói chuyện cũng không tốt, Lục Xuyên nghiêng người để Cố Triệt vào, “Vào đi rồi nói.” Cố Triệt đứng trước cửa do dự một chút, anh không biết bây giờ ở gần nhau có xấu hổ hay không, nhưng vẫn bước vào.
“Sao đột nhiên anh lại đến?” —— Tôi còn tưởng anh không quan tâm tôi nữa.
“Tôi vốn không muốn tới.”
“Cái gì? Vậy… vậy anh đi đi!”
Không biết chuyện gì xảy ra, Lục Xuyên vốn tính tình rất tốt lại trở nên đột nhiên tức giận, đẩy Cố Triệt ra khỏi cửa, không ngờ lại bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, trong lồng ngực này là mùi hương quen thuộc sạch sẽ, mùi hương của Cố Triệt, mùi hương của sự cưng chiều.
Tại sao trước đây… không cảm thấy như vậy? Hoá ra anh ấy vẫn ôm tâm tình đó với mình.
Đôi khi, một cái ôm có tác dụng nhiều hơn so với rất nhiều câu nói.
“Vất vả lắm tôi mới lấy dũng khí đến đây, không ngờ lại đi nhanh như vậy. Em ghét tôi cũng được, muốn từ chối tôi cũng được, một lần cuối cùng… Để tôi ôm em một lần cuối cùng.” Cố Triệt thầm nghĩ, uầy, vẫn thất bại, mối tình đầu đẹp đẽ của mình đã bị phá huỷ.
“Lần cuối cái gì…”
“Không phải lần trước em bị tôi doạ chạy sao… Tôi biết, tôi hiểu ý em.”
“Anh hiểu cái gì?” Ngay cả chính cậu còn chưa hiểu, làm sao anh hiểu?
Cố Triệt cười khổ nói: “Không phải là từ chối sao. Tôi hiểu. Tôi nghĩ rằng em cũng đã từ chối tôi rồi, tôi lại tìm em cũng chỉ khiến em thêm phiền. Nhưng… Tôi rất nhớ em, mỗi ngày mỗi ngày đều rất nhớ em. Rất muốn đến thư viện tìm thăm em, muốn đến phòng học tìm em nói chuyện, nhưng tôi chỉ có thể trốn trong ký túc, sợ không cẩn thận gặp em ở đâu đó, khiến em khó chịu trong lòng.”
“Vậy sao hôm nay anh lại đến đây?”
“Bởi vì sáng hôm nay lão đại của ký túc em gọi điện cho anh, nói em giống như bị bệnh. Anh ta không biết nên làm gì, bình thường thấy chúng ta có quan hệ tốt nên hỏi tôi một chút. Cho nên… không kiềm chế được tới thăm em. Sẽ không làm phiền em chứ?”
“Nếu anh cứ tiếp tục ôm như thế này, tôi thật sự sẽ thấy phiền.” Lục Xuyên cảm thấy mình như một diễn viên xuất sắc.
“A, xin lỗi.” Cố Triệt lập tức buông ra.
“Ôm.”
“Hả?”
Lục Xuyên lạnh lùng ra lệnh, “Anh mau ôm tôi.”
“Uầy, em…”
Trốn trong lòng Cố Triệt, lát sau Lục Xuyên mới chậm rãi nói, “Lúc đó tôi rất sợ, nhưng không phải muốn từ chối anh. Tôi không ghét anh hôn tôi, nhưng yêu đàn ông, tôi… Tôi không biết mình đã sẵn sàng chưa. Cố Triệt, tôi chưa từng yêu, thậm chí còn chưa thích ai, anh là người đi vào tận sâu trong con tim tôi. Tôi có yêu cầu rất cao trong chuyện tình cảm, nếu anh và tôi yêu nhau, thì anh không được nhìn người khác. Yêu người đồng tính cũng không sao, nhưng nếu nửa đường anh lại nói muốn quay về kết hôn… có thể tôi sẽ đồng quy vu tận với anh.”
“Trông tôi giống người không đáng tin như vậy sao?”
“Mấy ngày nay tôi đã tìm xem rất