Để xác nhận lại người đang nghe máy là cậu thì cô gái kia im lặng chờ cậu nói tiếp.
- Alo! Ai vậy ạ? - Nhấc điện thoại ra khỏi tai, cậu nghi hoặc hỏi.
Cô gái kia chắc chắn được người nghe là cậu rồi nên cái giọng nhẹ nhàng ấy cũng biến mất.
Nói tục, chửi bậy...!mới là bản chất của cô.
"Không biết ai nữa hả? Chị quản lý cute hột me của mày đây? Sao bây giờ còn chưa đến hả..."
Vừa sáng dậy đã bị ăn chửi, Thẩm Quân Ngọc vội nhấc máy ra rồi tắt.
Hôm nay cậu có lịch quay phim từ lúc năm giờ rưỡi sáng cơ.
Nhưng tại cái tính ham ngủ, lại còn ngủ như chết thì không đến muộn mới là lạ.
- Là cô gái em thích sao? - Trần Từ Liên nhìn cậu một lúc rồi mới hỏi.
Anh tự nhiên xuất hiện trong căn phòng này nên cậu có chút bất ngờ mà giật thột.
Nãy giờ nghe điện thoại mà không để ý đến anh, quả thật khi nhìn lại lại cảm thấy lạ.
Thẩm Quân Ngọc vội lấy gối ném lên người anh.
- Bi3n thái.
Sao anh lại ở trong phòng tôi!
- Em thử nhìn lại xem đây có phải là phòng em không? - Trần Từ Liên bất lực nói.
Nhìn xung quanh, Thẩm Quân Ngọc mới chợt nhận ra đây không phải nhà mình, hơn nữa phòng của cậu cũng không có kiểu trang trí xấu như thế này.
Rồi nhìn lại quần áo của mình, hình như cái áo khoác biến mất rồi thì phải!
- Áo khoác, áo khoác.
Anh làm gì tôi rồi đúng không hả?
Ngước lên nhìn anh, cậu mới hỏi cái áo.
Trong đầu toàn thứ gì đâu đâu nên không tránh khỏi nghĩ đến mấy thứ sa đoạ.
- Tôi không làm gì em hết.
Em có thể tự mình đi kiểm chứng!
Lại khuôn mặt vô cảm ấy, Trần Từ Liên nhắc nhở.
Anh thật sự không muốn cậu hiểu lầm.
Chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, cậu vạch áo lên xem thử.
Quả thật không có mấy cái nốt đỏ đỏ đó, lần trước thì khắp cổ thâm tím rồi.
Phần [email protected] dưới cũng không có đau....!Còn cả khớp cũng bình thường.
- Anh ta không nói dối hả? Đáng lẽ mình đã bị lợi dụng một chút gì đó rồi chứ....
[Kí chủ! Cậu còn hy vọng được anh ta lợi dụng hả]
[Coi ít phim lại đi! Ảo tưởng vừa thôi nha!]
Hệ thống thình lình xuất hiện trước mặt cậu, mang theo cái bộ mặt khinh thường nhìn cậu nữa chứ!
- Ta làm gì có suy nghĩ đó được chứ! Chỉ là..
có tính chiếm hữu như thế thì hảo cảm lại tăng rất nhanh a~
[Nhanh lên đi kìa! Đoàn phim chỉ chờ mỗi câu nữa thôi đó, không thì chị quản lý cute hột me kia lại cho cậu ra bã bây giờ]
Sau đó Thẩm Quân Ngọc chạy ra ngoài.
- Em không định ăn sáng sao? - Trần Từ Liên nhắc nhở.
- Không cần! Mà áo tôi đâu...
Thẩm Quân Ngọc loay hoay tìm áo.
- Đi đâu, anh chở em đi!
- Không cần đâu, đoàn phim có việc nên phải đến sớm! Anh ngoan ngoãn ở nhà nha.
Cậu còn lộn thoại mà kêu anh như kêu thú cưng của mình a~ Trước khi xuyên thì trước cậu cũng có một con nhím nhỏ làm bạn.
Trước khi đi cậu cũng nói với nó như vậy cả, nhưng chưa đầy sáu năm thì