Anh tưởng Tiểu Nhất tức giận rồi coi anh là kẻ thù luôn.
Nhưng anh thật sự không ngờ là Tiểu Nhất cười phá lên rồi khoác tay anh.
- Ha ha ha...anh nhớ chăm sóc tốt cho thằng anh tôi đó.
Không thì tôi sẽ chính tay cướp cậu ấy rời khỏi tay anh!
- Chắc chắn rồi! Tôi không đời nào chia sẻ Thẩm Quân Ngọc với bất kì ai!
Trần Từ Liên cũng dùng ánh mắt sắc lạnh vốn có mà đe doạ.
Anh nhanh chóng quay mặt xách vali đi.
- Anh giận hả? Còn cầm vali về thật sao?
Thẩm Quân Ngọc nhìn chiếc vali một lúc rồi ngước mắt lên nhìn anh.
Khuôn mặt cậu có chút lo lắng bất an, anh mà đi thì kế hoạch ban đầu của cậu không phải đổ bể sao?
- Đi, chúng ta cùng đi!
- Nhưng tôi chưa kịp dặn bà, còn Tiểu Nhất cũng chưa kịp soạn đồ để đi.
Nghe đến đây, Trần Từ Liên khựng lại.
Nét mặt anh có chút buồn bực, anh trách cậu tại sao đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến cậu nhóc Tiểu Nhất đó chứ không nghĩ đến mình.
- Anh sao vậy?
Thẩm Quân Ngọc ngước lên nhìn anh hỏi.
- Em quan tâm hắn ta?
Trần Từ Liên tức giận hỏi.
Cái máu ghen của anh đang sôi sùng sục thế kia mà hình như cậu không để ý lắm thì phải.
- Không có! Tôi chỉ là....
- Chỉ là cái gì đây? Em không quan tâm đến cảm nhận của tôi, ngay từ đầu em chỉ xem tôi là trò đùa đúng không.
Được, vậy thì em ở đây cùng hắn luôn đi.
Nói xong thì anh xách vali ra chào bà ngoại một tiếng rồi rời đi.
Còn không thèm ngoảnh mặt lại nhìn cậu một chút nào.
[Ting! Hảo cảm -8, hảo cảm bây giờ là 90%]
Bà ngoại thấy nét mặt cháu rể này có chút không ổn nên chạy vào xem cậu thế nào.
Quả nhiên là có vấn đề thật rồi! Cậu cứ đứng đó nhìn người ta không để ý đến bà ngoại.
- Cháu rể ta sao vậy? Hai đứa giận nhau rồi sao?
- Không có gì đâu ạ! Anh ấy giận chút thôi, ngày mai là lại trở về đây đó mà...
Thấy nét mặt bà có chút lo lắng, Thẩm Quân Ngọc cố gắng an ủi bà.
....
Sáng ngày hôm sau cậu cũng chào tạm biệt bà rồi trở về nhà.
Tiểu Nhất thì vẫn tiếp tục ở lại cho đến khi cậu hoàn thành xong nhiệm vụ ở thế giới này.
Còn khi nào Thẩm Quân Ngọc công lược xong thì Tiểu Nhất cũng sẽ sắp xếp cho bà một người ở lại chăm sóc bà.
Cho dù một người ở một nơi nhưng Tiểu Nhất thì thông qua màn hình hệ thống mà giúp đỡ cậu.
Cũng đâu thể để Thẩm Quân Ngọc làm bừa được chứ!
Ở nơi này cách thành phố cũng không xa lắm nên cậu quyết định đi xe buýt một lần.
Xem như là trải nghiệm vậy...Chiếc xe cứ rung lắc không ngừng.
Cậu ngồi trên mà cũng chóng mặt tưởng chừng như sắp ngất tại chỗ luôn rồi!
- Bác tài! Có thể cho xe chậm chút được không ạ?
Đáng lẽ là đến mười bảy giờ chiều thì đã đến thành phố rồi! Nhưng đến mười chín giờ thì cậu mới trở về nhà được.
Mở cánh cửa ra, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ ở ngay trước mắt cậu.
Nhà cậu hôm nay lại