Đôi khi tham lam một chút cũng chẳng sao, nhưng anh cứ ôm khư khư người ta như thế khiến người ta cũng có chút ngại.
Muốn đẩy người đối diện ra lắm nhưng không đủ sức, nếu như bây giờ cậu khỏe rồi thì có lẽ là...một đạp cũng khiến Từ Mạc văng ra một mét.
- Anh buông tôi ra được không, anh ôm chặt làm tôi nghẹt thở quá.
Tôi muốn ăn tiếp!
Thẩm Quân Ngọc làm ra vẻ đáng thương nhìn anh rồi nói.
Nghe cậu nói như vậy, Từ Mạc cũng hơi có cảm giác mất mát.
Tuy vậy nhưng anh cũng lập tức buông cậu ra rồi tiếp tục đút từng muỗng cháo cho cậu.
Nhìn cậu ăn cứ như một đứa con nít vậy, cháo còn dính trên mép miệng.
[Ting! Hảo cảm tăng 20%]
[Hảo cảm hiện tại là 20%.
Kí chủ cần cố gắng hơn nữa]
Hệ thống từ đâu ra thình lình xuất hiện, phá vỡ hết cả không gian lãng mạn kia.
Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy thông báo thì trợn tròn mắt lên, rõ ràng bản thân còn chưa làm gì mà tự nhiên hảo cảm lại tăng...có chút bất ngờ.
Nhìn anh một lúc, cậu nghĩ rằng đối tượng công lược đứng ngay trước mắt mình.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể nào được, nếu dễ dàng như thế thì làm sao hệ thống lại bắt đi làm chứ.
- Ngày mai tôi có thể ra ngoài được không? Tôi bị nhốt trong đó cũng hơn một tháng rồi đó, lâu rồi không được ra ngoài.
Gương mặt mếu máo như sắm khóc của cậu làm anh có chút rung động.
Tuy nhiên, anh cũng là người rất nghị lực đó nha~
- Nhưng...!Thôi được rồi! Mai tôi dẫn cậu đi ra ngoài chơi
Cũng chiến tranh tâm lý lắm đó chứ đùa.
Dự tính không cho cậu ra ngoài vì sợ cậu đi mất, chính là bay luôn một tỷ.
Còn nếu không cho cậu ra ngoài thì há chẳng phải cậu bị trầm cảm rồi sau đó tự tử.
Vẫn là chọn một phương án tối ưu nhất nên mới cho Thẩm Quân Ngọc ra ngoài đó.
- Anh không sợ tôi đi mất sao?
- Sợ chứ! Cho nên tôi có cách của tôi.
....
Ngày hôm sau, Từ Mạc quả nhiên là đưa Thẩm Quân Ngọc ra ngoài chơi thật.
Cho cậu đi siêu thị, rồi đến công viên, sau đó thì đi ăn vặt các thứ
Nhưng...
Nhìn chiếc còng trên tay khiến cậu không thoải mái.
Cứ nhíu mày nhìn anh mãi, đến cả ăn cũng phải ngồi gần.
Ra siêu thị thì bị người ta ngó ngược ngó xuôi, chẳng mấy chốc lại trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Gương mặt xinh đẹp này của cậu phút chốc lại muốn giấu đi mất.
- Anh định trói tối như thế này luôn thật à?
Thẩm Quân Ngọc nhìn anh với vẻ mặt cáu kỉnh, trong lòng cũng rất bực bội.
Vốn là định ra ngoài tìm đối tượng công lược, nhưng anh làm như thế này rồi thì cho dù người ta có là đối tượng của cậu đi chăng nữa thì cũng sẽ có ấn tượng không mấy tốt đẹp gì.
- Khi nào về sẽ tháo còng tay cậu ra! Nếu bây giờ tôi thả cậu ra thì lỡ cậu chạy mất thì phải làm sao đây!
- Tôi sẽ không bỏ trốn đâu mà.
Nhìn cậu một lúc rồi thì anh cũng im lặng.
Sau đó thì lặng lẽ tháo còng ra...!Thẩm Quân Ngọc nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
- Dù sao cũng chỉ là một tỷ thôi! Mất cũng được, mà không mất cũng chả sao.
Anh nói xong thì rời đi