Hệ thống do dự một hồi rồi đưa ra câu trả lời.
[Người này không nằm trong tình tiết tiếp theo của bộ truyện đâu]
[Hắn chỉ là một người trên hai tỷ người gặp cậu thôi!]
Nghe hệ thống phán như thế thì Thẩm Quân Ngọc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi!
Cũng may anh ta không phải đối tượng công lược, nếu không thì.....
Khỏi lăn tăn về mấy việc này! Điều cậu muốn nhất ngay bây giờ chính là chui vào không gian hệ thống tìm xem có gì ăn được không cái đã.
Làm việc nguyên ngày Quân Ngọc cũng cảm thấy mệt rã người.
-Có cái khác ăn không?
Cậu lục tung cả không gian hệ thống cũng chỉ thấy gói mì tôm.
Chẳng lẽ ở đây lại không có gì ăn hết sao trời?
[Kí chủ, cậu có thể ra ngoài đó kiếm thứ khác ăn cơ mà!] - Hệ thống phũ phàng nói.
-Người giàu ăn sướng quá ta đu không có nổi.
Bật chế độ diễn xuất lên, cậu bĩu môi nói.
Ngay lập tức, hệ thống dùng roi điện quất Thẩm Quân Ngọc bay ra ngoài.
Đồ của hệ thống cũng phải khác người thường, cái roi điện kia được hệ thống xem như bảo vật quốc gia.
Không có sự cho phép thì cấm đụng chạm đến.
Uỵch...
Thẩm Quân Ngọc ngã lăn quay trên đất.
Rõ ràng là bị roi điện quất rất đau nhưng khi ra khỏi không gian hệ thống thì lại không thấy vết hằn nào trên cơ thể.
Đơn giản, cái roi đó dùng để quất hồn chứ không đánh được người bình thường.
-Lần sau cho ta ra khỏi không gian hệ thống một cách nhẹ nhàng được không hả?
Còn chưa kịp đứng dậy, Thẩm Quân Ngọc đã vội quát hệ thống.
[Theo luật 2426 thì kí chủ không được chửi hệ thống]
[Lần đầu nhắc nhở.
Lần sau hình phạt sẽ là bị đối tượng công lược đè làm chuyện ấy đúng 48 giờ]
Gương mặt Thẩm Quân Ngọc khi nghe hệ thống báo thì bỗng trở nên tái nhợt.
-Cái...cái gì chứ? Chơi hết bốn mươi tám tiếng lận.
-Há chẳng phải ta toi luôn sao?
-Với lại ta là nam mà!
[Kí chủ à! Vậy nên đừng bắt tôi nhắc nhở đấy...!Không thì...]
Không thì gì thì hệ thống không nói đâu.
Mà không nói cậu cũng tự hiểu luôn rồi.
Sau một lúc thì cậu cũng bình tĩnh trở lại.
Không có việc gì làm nên cậu mở máy ra tải liên quân về chơi.
.....
Sáng hôm sau
Vừa mở điện thoại ra ra thì Quân Ngọc nhận được rất nhiều thông báo.
Chủ yếu là tin mấy công ty muốn hủy hợp đồng với cậu.
-Sao lại như vậy rồi! Bao nhiêu tiền bạc trong một đêm đều bay màu hết rồi hay sao....
Ôm lấy điện thoại, Thẩm Quân Ngọc khóc thành tiếng.
[Kí chủ]
-Gọi ta sao?
[Cậu khóc kìa]
Vội lau nước mắt, Thẩm Quân Ngọc đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Tự nhiên cơ thể mình tại sao lại khóc cơ chứ? Không phải điều này rất tốt với cậu sao.
-Cơ thể ta làm sao vậy? Ta không có muốn khóc mà.
[Đây là hiện tượng bình thường thôi! Chỉ là do cảm xúc nguyên chủ chi phối thôi mà!]
-Ồh~ Ra là thế.
Nhưng mà làm sao để nước mắt ngừng rơi đây chứ?
Vừa bất ngờ vừa lo lắng, Thẩm Quân Ngọc lại không điều khiển được nguyên chủ sao?
Đã thế cậu không có cách giải quyết cơ thể này thế nào nên cậu thoát xác rồi chui vào không gian hệ thống nghĩ cách tiếp.
[Cậu có mua thuốc ức chế linh hồn không] - Hệ thống im lặng nãy