Nghe anh hỏi như vậy, Thẩm Quân Ngọc lại càng cảm thấy kì lạ.
Tiểu Nhất không phải ai muốn thấy là thấy được, huống hồ chi anh chỉ là một nhân vật bình thường thì làm sao mà thấy được hệ thống chứ.
Rõ ràng là có khúc mắc.
- Thật sự là không có ai thật đó! Từ Mạc! Anh không tin tôi ư? Được rồi, nếu anh đã không tin thì có thể vào kiểm tra.
Thẩm Quân Ngọc đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng cho anh tìm người.
Nhưng khi bị Từ Mạc theo dõi ở trên màn hình hệ thống của Tam Đại thì Tiểu Nhất cũng nhanh chóng thiết lập để giữ quyền riêng tư của kí chủ mình.
Cũng chính là bảo mật thông tin hệ thống, không được phép cho người ngoài biết.
Bây giờ cho dù anh có lục soát như thế nào thì cũng sẽ không tìm thấy người.
Vì sao ư? Vì mắt của người bình thường sẽ không thấy được, hệ thống chỉ xuất hiện trước mặt kí chủ.
Nếu muốn thấy thì bắt buộc phải cài đặt lại giống như khi về thăm bà ngoại ở thế giới trước của Thẩm Quân Ngọc.
- Không phải tôi không tin cậu! Chỉ là tôi không muốn để người lạ vào nhà mình, càng không muốn bị tên khác cướp người của mình.
Từ Mạc dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu.
Kinh nghiệm công lược tiểu thụ của anh cũng đã gọi là đẳngs cấp rồi! Chỉ cần một ánh mắt đã có thể thâu tóm người ta.
- Đừng! Anh đừng nhìn tôi như thế chứ? Cảm giác cứ như mắt của anh đang bị đờ đờ sao ấy?
Tuy nhiên thì cậu cũng là một người thẳng tính nên rất nhanh đã phũ lại anh mà trong đầu quên đi nhiệm vụ của mình.
Từ Mạc cũng hạn hán lời nhìn cậu, rõ ràng mình đã cố ý gợi cái cảm giác lãng mạn ấy rồi! Nhưng đối với cậu thì lại chỉ là một tên nít ranh, diễn không đạt mà cũng làm màu như thật.
- Được rồi! Mau soát đi, nếu không tìm ra thì anh phải giảm nợ cho tôi đó!
Thẩm Quân Ngọc nhìn xung quanh phòng rồi nói.
- Không tìm thấy người thì nhớ giảm nợ xuống....
Cậu nhìn anh một lúc rồi nghĩ đến tiền.
Không biết nên đòi giảm bao nhiêu đây?
Xong rồi cậu cũng giơ năm ngón tay ra.
- Năm triệu Việt Nam đồng? - Từ Mạc nhìn ngón tay cậu mà phán đoán.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc lại lắc đầu.
- Năm mươi triệu Việt Nam đồng?
Anh lại tiếp tục đoán.
Nhưng lần này cậu lại tiếp tục lắc đầu.
Con số này cậu có vẻ không có thích cho lắm.
- Vậy là năm trăm triệu Việt Nam đồng?
- Gần đúng rồi đó! Chỉ sai ba chữ thôi.
Cậu cũng quá là tham lam rồi đi! Giơ năm ngón tay ra mà năm mươi triệu cũng không được.
Còn đòi đến năm trăm triệu.
- Là bao nhiêu? - Bây giờ anh cũng mất gần hết kiên nhẫn rồi nên mới cáu gắt nói.
- Năm trăm triệu nhân dân tệ!
Thẩm Quân Ngọc thản nhiên nói.
- Tiền là phù du thôi mà! Đừng nói anh lại tiếc mấy đồng bạc lẻ này đó nhé?
- Được! Vậy tôi vào tìm người.
Nếu tôi tìm ra thì cậu phục vụ tối một đêm.
Quả này Từ Mạc lại tưởng dễ ăn, tưởng là dễ tìm người như thế.
Sau đó thì anh nghĩ đến chuyện hảo cảm một bước tăng lên 100%.
- Được thôi! Đừng nói một đêm, nếu anh tìm được thì đừng nói là một đêm.
Mười đêm cũng không thành vấn đề!
Cậu nhìn anh rồi chắc nịch nói.
Bước vào phòng cậu, anh tìm lục hết chỗ này đến chỗ khác.
Đến cả căn hầm bí mật trong nhà anh, anh cũng bước xuống tìm rồi, nhưng kết quả lại không thấy.
Sau một hồi tìm thì Từ Mạc lại bước ra.
Do căn hầm đó lâu ngày không ai dọn dẹp nên bịu bám rất nhiều, anh cũng vì thế mà chiếc áo trắng cũng bị bôi đen.
Chiếc nhện cute cũng không ngại cho anh một cái tổ trên đầu....
- Ha ha ha...!thấy chưa! Đã bảo không có rồi mà không chịu tin, bây giờ trông bộ dạng của anh