Một lúc sau, anh nhìn cậu rồi thở dài.
Biết là Thẩm Quân Ngọc đến đây rồi thì chắc chắn có biến, còn chuẩn bị cả phương án dự phòng.
- Nói! Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
- Ở nhờ nhà vợ a~ A....không phải, có thể gọi là đi ở rể! Đừng nói là ở nhờ làm chi cho nặng nề.
Cậu không biết nặng nhẹ mà nói.
Cũng tại bị bà chủ trọ đuổi ra khỏi nhà, không thì Thẩm Quân Ngọc cũng sẽ không vứt liêm sỉ đến đây đâu.
Còn đến đúng cái lúc người ta đang làm chính sự...Phải! Tất cả là do bà chủ nhà.
- Nhà tôi không có phòng trống nữa! Cậu muốn ở đây sao? Đó là chuyện không thể nào! Không thể nào hiểu không?
Cũng vì không muốn cậu ở đây, Trần Hoàng Mặc bịa đại lý do để cho cậu cuốn xéo đi luôn.
Chứ biệt thự nhà anh, chẳng lẽ lại chẳng có một căn phòng trống nào sao? Thẩm Quân Ngọc nghe mà thấy nực cười.
- Nhà anh lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có phòng trống thật sao?
- Có đấy! Nhưng mà căn phòng nào cũng có mùi hoan ái của tôi với nữ nhân.
Chăn ga gối đệm gì đó, tôi không muốn giặt chúng! Càng không muốn ai đụng đến.
Quả thật, hầu hết phòng nhà anh còn dính mấy chất nhớp nháp kia.
Chính xác là anh không nỡ giặt, không nỡ để người khác phá hỏng tác phẩm mang tên "một đêm" của mình.
Đối với loại sở thích tạo tác phẩm như thế này, cũng là quá biến thái rồi đi! Thẩm Quân Ngọc nghe xong càng thấy tởm cái con người này rồi!
Bề ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền như anh lại có thể có cái sở thích biến thái thật đấy! Trách gì xây nhiều phòng thế này, hóa ra lại là để thoả mãn nhu cầu.
- Nhà anh thật sự không có phòng nào.
Vậy há chẳng phải trước giờ anh không ngủ hả?
Nhìn đi nhìn lại một lúc, Thẩm Quân Ngọc mới hỏi tiếp.
Đêm nào cũng vận động như thế, đến cả một căn phòng cũng không có.
Quả thật có chút kì lạ.
- Không phải đêm nào tôi cũng vận động kiểu đó cậu hiểu không? Tôi không đến nỗi là loại người nhu cầu cao như thế đâu...mà nói mấy cái này cậu đâu có hiểu.
Người như cậu, đến cả việc tự xử chắc cũng chưa từng huống hồ gì là mấy chuyện người lớn.
Khốn thật! Mấy cái chuyện bậy bạ đó mà anh cũng nói ra mồm được, còn khoanh tay lại nhìn cậu ra vẻ tự hào lắm.
Trong cái cơ thể này, Thẩm Quân Ngọc còn chưa đủ nuôi sống bản thân nữa là...!còn mấy cái nhu cầu không cần thiết kia cũng chẳng màng đến.
- Tôi cũng đâu phải trẻ con.
Anh nghĩ cái gì tôi biết hết đó nha!
Trong lòng hậm hực, nội tâm gào thét.
Thật muốn cấu chết con người này quá đi!
- Vậy nên! Cậu muốn tìm nhà ở thì đi chỗ khác, ở đây không có.
Anh mở cửa đi ra ngoài, còn không quên ngoảnh lại dặn dò.
- Anh nghĩ tôi tin anh chắc! Nếu đã vậy thì tôi tự tìm.
Ngay lập tức, Thẩm Quân Ngọc nén lại chút cảm xúc.
Cậu đi ra tìm quản gia hỏi cho nhanh, hơi sức đâu mà tự tìm trong cái nhà lớn vậy chứ?
- Bình thường vợ cháu ở phòng nào vậy ạ? Cháu muốn biết nhiều hơn về anh ấy, bình thường Tiểu Mặc cũng không nói.
Hức...Ở nhà riêng mà cứ im phăng phắc, cháu sợ anh ấy bị trầm cảm mất!
Vừa nói, Thẩm Quân Ngọc lại vừa lấy một tay che mắt