Lúc ba cậu và anh ta nói chuyện thì cậu cũng chỉ đứng đó nhìn rồi gượng cười.
Thực ra thì hai người họ nói gì, Thẩm Quân Ngọc nghe cũng đâu có hiểu.
-Được rồi! Vậy con trai tôi giao cho cậu đó - Thẩm Thanh Kỳ vui vẻ bắt tay với người đó.
[Ting! Chúc mừng kí chủ]
[Độ hảo cảm đã +50 rồi! Độ hảo cảm hiện tại là -50]
[Kí chủ cần cố gắng thêm]
Cái gì chứ? Độ hảo cảm còn đang âm mà hệ thống chúc mừng khích lệ như thật.
-Hệ thống! Anh ta không phải không liên quan đến đến cốt truyện sao? Sao bây giờ tăng hảo cảm là sao chứ!
[Đây là nhân vật cậu cần công lược.
Anh ta chính là nam chính]
Lời hệ thống nói như sét đánh ngang tai.
Đối với cậu mà nói, đây còn hơn cả tội tử hình.
-Cậu đi theo tôi! - Sau khi Thẩm Thanh Kỳ đi thì người đàn ông lạnh lùng nói.
-Tôi sao? Tôi còn phải về chuẩn bị luyện game rồi!
Luống cuống tay chân, Quân Ngọc thực sự muốn đi về rồi.
Nhìn anh ta như vậy, chắc là không nhớ đến chuyện trong thang máy hôm qua đâu ha.
-Chuyện hôm qua tôi quên rồi! Nếu cậu là con của chú Thẩm thì tôi có thể châm chước cho cậu đi theo tôi.
-Chắc tôi cần! - Mặt Thẩm Quân Ngọc cúi xuống, âm lượng từ ngữ phát ra lại rất nhỏ nữa.
Chắc anh ta không nghe đâu.
-Tôi nghe cả đấy! - Mặc dù cậu có nói nhỏ đi chăng nữa thì anh vẫn nghe thấy.
Đây xem như là sức mạnh của nam chính đi.
[Hệ thống thông báo! Hảo cảm trừ bảy, độ hảo cảm bây giờ là -57]
[Kí chủ mau công lược đi, đừng làm chậm trễ thời gian]
Ngay lập tức, Thẩm Quân Ngọc nhập vai.
-Chúng ta làm quen lại nhé! Tôi tên Thẩm Quân Ngọc - Khuôn mặt vốn đẹp sẵn rồi! cười lên cơn đẹp hơn.
Vậy mà nam chính kia còn không chịu đổ liền đi.
Không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì nữa.
-Tôi biết rồi! Tôi là Trần Từ Liên
-Trần là họ, Từ trong khước từ, Liên là hoa sen.
Nhìn vậy thôi chứ anh ta cũng lắm lời khiếp.
Ấn tượng ban đầu của cậu chính là lạnh lùng, cao lãnh....còn bây giờ thì chắc phải suy nghĩ lại một chút.
-Khước từ hoa sen....!- Quả thật Thẩm Quân Ngọc nghe không hiểu.
-Là mẹ tôi đặt từ Liên đó chính là tên một người bạn cũ của bà ấy.
Một thời gian thì người đó biến mất, sau đó thì đặt tên tôi để nhớ đến người bạn đó thôi! - Nhìn cậu không hiểu, Trần Từ Liên giải thích tiếp.
-Cậu không hiểu được đâu!
[Ting! Hảo cảm tăng 10, độ hảo cảm hiện tại là -47]
-Tôi vẫn muốn làm diễn viên hơn! Anh có thể giúp tôi chứ! - Thẩm Quân Ngọc nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Để công lược được nam chính thì cậu tất nhiên phải dùng cả tâm tư để diễn cho đạt rồi! Mà cái đầu tiên cậu nghĩ đến đó là việc ôm đùi anh ta.
Chỉ cần bám lấy anh ta thì anh ta sẽ không có cơ hội yêu người khác nữa rồi.
Suy nghĩ này của cậu cũng quá là tâm cơ rồi đi.
-Chú Thẩm dặn tôi đào tạo cậu trở thành một diễn viên nổi tiếng toàn thế giới! Nhưng mà...!- Trần Từ Liên nhìn từ đầu đến chân cậu một lượt rồi lắc đầu.
Thấy vậy anh có thái độ như thế, Thẩm Quân Ngọc lo lắng hỏi: "Tôi có vấn