Mặc kệ hai người kia còn nói chuyện vui vẻ ngoài kia, Thẩm Quân Ngọc vẫn là đang ngồi nghe Tiểu Nhất kể chuyện rồi thỉnh thoảng muốn lặng lẽ không cục súc thưởng trà.
Vừa nghe lại thêm phần tức giận!
Chẳng phải vì cái tên ngốc kia thì hai người cũng đã đến với nhau rồi! Bây giờ cậu chắc có lẽ cũng không cần chen chân vào cái mối tình của họ, cũng chẳng cần phải làm hòn đá chấn ngang làm gì?
- Vậy nói!! Chẳng phải trong thế giới này, Thẩm Quân Ngọc ta lại chính là bạch liên hoa sao?
Cậu hốt hoảng nói.
Trước giờ chỉ có người khác muốn chen chân vào tình cảm của cậu, nhưng cái này cũng là quá điên rồi đi.
Bỗng chốc lại trở thành bạch liên hoa người người ghét bỏ.
- Cậu nói xem! Ta thấy thú vị mà?
- Hay là chúng ta xuyên sáng thế giới khác mẹ nó luôn đi.
Ta không muốn chen chân vào đâu, lỡ như hai người đó vì ta mà người sống, người chết thì ta cũng có chút cảm thấy tội lỗi a~
Ánh mắt cậu sáng rực lên.
Còn có gì bàn cãi nữa chứ, nói trắng ra thì Quân Ngọc không thích công lược cái tên này tí nào! Công chính gì mà lăng nhăng, chẳng được cái tích sự gì...
Hừm...!Kể ra thì cũng có một ưu điểm đó, nhưng mà chỉ được mỗi cái "Giàu" thì cậu cũng có thể tạm chấp nhận được.
- Cậu có phải là ngủ chưa đủ không? Thôi thì tốt nhất cậu nên đi ngủ sớm đi, còn phải mơ tiếp nữa cơ mà!
Tiểu Nhất mắt nhắm mắt mở khịa cậu.
- Không muốn...không muốn! Ta không muốn làm bạch liên.
Cậu bĩu môi nói.
Đương nhiên, Tiểu Nhất lạnh lùng nhà ta chẳng bao giờ nghe cậu.
Định lách nhiệm vụ sao? Nằm mơ cũng chỉ một chữ thôi "Đéo"!
Lúc này, Trần Hoàng Mặc còn trò chuyện vui vẻ với cô bạn kia.
Nhưng, cũng chẳng có gì ngoài bàn về bệnh tình của anh!
- Dạo này anh có gặp cậu ấy nữa không vậy?
Nhìn anh một lúc, Yến Nhi mới hỏi.
- Cậu nào cơ?
- Vậy...hóa ra hai người không còn liên lạc nữa rồi! Làm em cứ tưởng.
- Em đang nói về ai vậy? Anh không hiểu?
Nghe Yến Nhi nói, anh có chút hoang mang.
Tự nhiên đang yên đang lành lại chui ra cậu nào rồi!
Trước đây, nếu không phải thì đụng nhằm đầu thì chắc chắn là gặp Thẩm Quân Ngọc.
Vì sao ư?
Lúc trước học chung trường, hai người cũng là ở kí túc xá.
Nhưng dãy phòng cậu lại ở dưới ngay phòng anh, thỉnh thoảng thì một chậu nước từ trên tầng xuống ướt hết áo.
Bộ đồ Thẩm Quân Ngọc phơi vừa mới khô phơi bên ngoài là anh phá hết đấy!
Nhiều lần như thế cậu cũng ức chế lắm chứ!
Cốc...cốc...cốc
Cậu hậm hực gõ cửa nhà anh.
Kìm nén chút tức giận, Thẩm Quân Ngọc tự nhủ rằng khi cái tên vô lại này ra thì chắc chắn không được sát sinh.
- Cậu là...
Trần Hoàng Mặc nhíu mày nhìn cậu.
- Sa wa đi ka!
- Cậu bị thần kinh sao? Tự nhiên gõ cửa phòng tôi rồi nói cái quần gì vậy?
Chưa kịp đóng cửa, Thẩm Quân Ngọc đã vội chặn anh lại.
Ép anh vào tường, sau đó thì cầm cái áo ướt kia ra đưa cho anh.
- Thằng chó! Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy nhá! Thiếu ý thức vừa thôi, mấy cái áo tao vừa giặt bị mày xổ hết rồi còn đâu!
Cậu cọc cằn chửi anh.
Lúc đó thì Trần Hoàng Mặc cũng ghê gớm lắm, anh chẳng sợ bố con thằng nào nên cũng nhanh chóng đẩy cậu ra.
Định đánh cậu cho hả dạ.
Bị làm phiền lúc giữa trưa, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị mắng rồi! Nhưng anh mặc kệ, vẫn là vào trong ngủ trước đã.
- Shit! Anh còn không mau xin lỗi tôi đi! Rõ ràng là anh sai, con chó làm sai cũng biết cúi đầu uỷ khuất.
Có cái việc xin lỗi mà cũng không nói được sao hả?
- Mày vừa nói...
Anh tức giận cầm cái dép phang thẳng vào cậu.
Thẩm Quân Ngọc không phản xạ kịp mà ngồi phịch xuống đất.
- Thằng nhóc miệng còn hôi sữa mẹ, về nhà kêu bà già nhà mày dạy lại cách ăn nói đi!
Nói xong, anh đóng sầm cửa lại.
Cứ như thế, ngày nào