Sau bao ngày kiên nhẫn chờ đợi mục tiêu xuất hiện, sáng hôm ấy Bối Tư Thành cũng có thể tiến hành kế hoạch mà chị gái đã vạch ra cho cậu.
Thứ hai đầu tuần, Vương Vĩ lái xe đưa em gái của mình là Vương Đồng Đồng đến trường, từ đằng xa Bối Tư Thành đã trông thấy đó là một người đàn ông khá trẻ tuổi, tướng mạo toát ra vẻ chính trực của một người cảnh sát.
Do không biết bao giờ Vương Vĩ mới xuất hiện nên mỗi ngày Bối Tư Thành đều mượn xe máy của bạn học để sẵn sàng hành động.
Lúc này Bối Tư Thành giữ chặt tay ga, ánh mắt hướng thẳng về phía mục tiêu, cậu nhớ lại lời dặn dò của chị gái: “Giảm thiểu mọi thiệt hại, tránh tạo ra quá nhiều sự chú ý.
Tiểu Thành, em có làm được không?”
Trong lòng Bối Tư Thành tràn đầy sự quyết tâm: “Em nhất định sẽ làm được.
”
Hành động!
Cũng giống như bao bạn học khác, Bối Tư Thành thong thả điều khiển xe máy đến trước cổng trường, mọi thứ vẫn rất bình thường cho đến khi chiếc xe của Bối Tư Thành đột nhiên mất lái rồi va chạm với xe của Vương Vĩ đang đỗ ở gần đó.
Bối Tư Thành hốt hoảng dừng xe lại, Vương Vĩ cũng vội vàng rời khỏi xe.
Trước đó Bối Tư Thành đã đợi Vương Đồng Đồng đi một khoảng khá xa mới bắt đầu hành động, có cô ta ở đây nhất định sẽ rất ầm ĩ.
Nước đi đầu tiên có vẻ khá thuận lợi, Vương Vĩ cảm thấy vết xước kia không có gì đáng ngại nên quay sang nhìn Bối Tư Thành, từ đầu đến cuối anh ta đều chưa từng tỏ ra tức giận: “Không sao hết, em mau vào lớp đi.
”
Bối Tư Thành cực kỳ áy náy: “Anh à, lúc nãy em thực sự không cố ý đâu ạ, chi phí bảo dưỡng em sẽ chịu giúp anh.
”
Vương Vĩ cười trấn an: “Không cần phiền phức như vậy đâu, sau này em chú ý một chút là được rồi, cũng may là em không bị thương gì.
”
Người đàn ông này chẳng những không quan tâm đến thiệt hại của bản thân mà còn lo lắng cho an toàn của người khác, thế mới xứng đáng với hai chữ cảnh sát chứ.
Cách xử lý của anh ta vẫn không nằm ngoại dự liệu của Bối Nguyệt Sương.
Bối Tư Thành thầm khen ngợi chị gái một tiếng rồi chuyển sang bước tiếp theo.
“Nếu anh không cần phí bảo dưỡng thì hãy để em mời anh một bữa, chỉ có như vậy em mới không cảm thấy day dứt trong lòng.
”
Với lý do này Vương Vĩ thực sự rất khó để từ chối: “Được rồi, nhưng mà anh rất bận.
”
Bối Tư Thành diễn nét mặt bối rối: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta trao đổi số điện thoại đi, khi nào anh rảnh em sẽ mời anh một bữa, như vậy có được không ạ?”
Vương Vĩ gật đầu, sau đó hai người bắt đầu trao đổi số điện thoại với nhau.
“Khi nào rảnh anh sẽ gọi cho em.
”
Bối Tư Thành biết rằng anh ta chỉ nói cho có lệ mà thôi, nhưng nhiệm vụ của cậu đến đây đã hoàn thành rồi.
!
Khi vào đến lớp học, điều đầu tiên mà Bối Tư Thành muốn làm là báo tin vui này cho chị gái của cậu biết, thế nhưng cậu không thể nói qua điện thoại, bởi vì mọi hoạt động diễn ra trên di động của Bối Nguyệt Sương đều chịu sự giám sát của Bối Quân Ninh, những việc thế này hai chị em cậu chỉ có thể trao đổi