Ngày hôm sau, Bối Nguyệt Sương buộc phải thông báo với mọi người việc cô không thể tiếp tục chuyến hành trình này, lý do mà cô đưa ra là vì ở nhà có việc gấp.
Lúc mọi người chuẩn bị lên xe, Bối Nguyệt Sương cũng đã thu dọn hành lý xong, Thời Mặc Viễn kéo vali theo sau cô.
Đường Hảo không giấu nỗi xúc động, ôm chầm lấy cô: “Tiểu bảo bối, chiến dịch này là do em đề xuất vậy mà bây giờ em lại bỏ rơi nó.”
Bối Nguyệt Sương vô cùng bất đắc dĩ, cô cũng không nỡ rời đi như vậy.
Cố Kiều và Doãn Tranh Tranh cũng tiến lại ôm cô, mọi người ở trên xe đều đang vẫy tay chào tạm biệt cô, Bối Nguyệt Sương cũng mỉm cười vẫy tay chào họ.
Thời khắc đoàn xe khởi hành, Bối Nguyệt Sương quay đầu nói với Thời Mặc Viễn: “Anh có luyến tiếc không?”
Người nào đó lạnh giọng đáp: “Không.”
Bối Nguyệt Sương không muốn hỏi gì thêm.
Sau đó hai người cũng lên xe, lúc nãy cô đã gọi điện thông báo việc này cho Bối Quân Ninh, cô nói mình không thích nghi được với điều kiện thời tiết ở trên núi nên phải trở về.
Về đến Bối gia là tám giờ sáng, Bối Tư Thành hay tin Bối Nguyệt Sương sắp về tới nên đã đứng chờ ở trước sảnh, thấy xe vừa dừng lại cậu vội vàng tiến đến mở cửa xe cho chị gái.
“Chị, nhớ em không?”
Bối Nguyệt Sương nhàn nhạt đáp: “Nhớ em rất nhiều.”
Bối Tư Thành có vẻ không hài lòng với câu trả lời của chị gái, cậu nhìn sang Thời Mặc Viễn: “Anh kia, anh có chăm sóc tốt cho chị tôi không đấy?”
Thời Mặc Viễn đang bận mở cốp xe lấy hành lý cho cô nên không tiện trả lời.
Bối Nguyệt Sương đi vào trước: “Vào đây, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Khoảng thời gian này mọi người đều đang vắng nhà nên Bối Nguyệt Sương có thể nói chuyện đêm qua cho cậu biết.
Bối Tư Thành nghe xong thì vui mừng khôn siết, cậu nắm chặt lấy cô và hỏi bằng giọng điệu hơi khó tin: “Vậy là anh ấy sẽ giúp chúng ta sao?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi lắc đầu: “Không, anh ấy muốn tìm ra kẻ đã hại chết cha mình, không phải vì chúng ta nên anh ấy mới làm như thế.”
Bối Tư Thành cũng hiểu được đôi chút: “Nghĩa là sau này chúng ta chỉ việc ngồi chờ anh ấy tìm ra hung thủ có đúng không?"
Bối Nguyệt Sương gật đầu nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như vậy, cô muốn từ nay Bối Tư Thành sẽ không can dự vào chuyện này nữa.
...
Sau khi Bối Nguyệt Sương trở về từ Vân Tô, Bối Quân Ninh có vẻ đã an tâm hơn phần nào, vì vậy khi Bối Nguyệt Sương nói rằng cô muốn ra ngoài làm thêm thì cô ta cũng không phản ứng quá gay gắt.
Bối Nguyệt Sương được phép ra ngoài làm thêm, nhưng làm việc gì, làm ở đâu phải do cô ta quyết định.
Hôm đó Bối Quân Ninh bảo Thời Mặc Viễn đưa Bối Nguyệt Suơng đến chỗ làm thêm mà cô ta đã sắp xếp cho cô, vừa xem qua địa chỉ Thời Mặc Viễn đã hừ lạnh một tiếng.
Anh ta vẫn đưa cô đến đó.
Trước mắt Bối Nguyệt Sương lúc này là một cửa tiệm bán đồ nướng, khách khứa