Khoảng thời gian ở trong thang máy Bối Nguyệt Sương cũng đã dần lấy lại được bình tĩnh, cô không trách Thượng Quan Diên Dịch, sự tức giận của anh không hẳn là không có lý do.
Muốn trách thì phải trách cô không biết điều tiết cảm xúc của bản thân mình thật tốt.
Nhắm mắt lại, cô hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cảm giác như đã trút được toàn bộ gánh nặng trên trái tim nhỏ bé.
Bối Nguyệt Sương rời khỏi thang máy, bỏ qua sự hiếu kì của những người xung quanh mà đi một mạch ra xe, Thời Mặc Viễn vẫn chưa trở lại, cô phải gọi điện cho anh ta.
Tài xế Thời có lẽ là cái tên xuất hiện nhiều nhất trong nhật ký cuộc gọi của cô trong mấy năm qua.
Lần đầu tiên Thời Mặc Viễn không nhấc máy, Bối Nguyệt Sương đặt điện thoại xuống, tựa đầu vào thành ghế, nhìn dòng xe cộ ngược xuôi trên đường cô lại nhớ đến một cô nhân viên tạp vụ ở Bối thị, thực sự rất chán ghét.
Lý do duy nhất khiến cô không muốn bỏ cuộc chỉ có thể là bữa trưa của anh, cô đặt cho nó một cái tên có phần sến súa là bữa trưa tình yêu.
Còn lúc này Bối Nguyệt Sương chỉ thắc mắc tại sao Thời Mặc Viễn vẫn chưa quay lại, cô tiếp tục gọi cho anh ta.
Chưa đầy ba hồi chuông, đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì mà cửa xe bên cạnh cô đột nhiên mở ra, Bối Nguyệt Sương hơi giật mình, vội đưa mắt về phía đó, cô phát hiện người mở cửa xe không phải là Thời Mặc Viễn.
“Sao anh lại xuống đây?” Cô nhíu mày nhìn người đàn ông đang vươn tay đóng cửa xe, lời cô vừa dứt cũng là lúc anh xoay người ôm cô vào lòng.
Đôi môi cô nhẹ nhàng cong lên, Thượng Quan Diên Dịch ôm cô rất chặt, khuôn mặt anh tuấn vùi sâu vào hõm cổ của cô mà hít thở, anh không trả lời Bối Nguyệt Sương cũng không hỏi nữa, cô cảm nhận được bờ ngực phập phồng của anh, mùi hương quen thuộc trên người anh, như thế là đủ rồi.
Bối Nguyệt Sương cũng ôm anh thật chặt, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Anh Diên Dịch.
”
Cô thực sự rất nhớ anh.
Thượng Quan Diên Dịch đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, lời giải thích tuy đã muộn màng nhưng vẫn rất cần thiết: “Lúc nãy anh không tức giận với em.
”
Bối Nguyệt Sương nhỏ giọng nói: “Em biết anh rất bận, lần sau em sẽ không thế nữa.
”
Thượng Quan Diên Dịch nhẹ nhàng buông cô ra, mười ngón tay ưu nhã của anh nâng niu khuôn mặt cô: “Em không làm sai gì hết, người sai là anh.
”
Bối Nguyệt Sương vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng ấy: “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa có được không?”
Thời gian ở bên anh rất quý giá, một giây cô cũng không nỡ lãng phí, cô còn rất nhiều chuyện chưa nói với anh.
Thượng Quan Diên Dịch vuốt ve gò má xinh đẹp của cô: “Vậy mau nói anh biết tại sao em lại không vui? Là ai đã khiến cô gái của anh không vui?”
Đối với câu hỏi này, ngay cả Bối Nguyệt Sương cũng không có câu trả lời.
Cô khẽ lắc đầu: “Không phải đâu, em cố ý nói như vậy để tài xế Thời đưa em tới gặp anh đấy.
”
Thượng Quan Diên Dịch nghiêm nghị nhìn cô: “Hôm nay còn dám nói dối anh sao?”
Thấy anh có vẻ không vui, Bối Nguyệt Sương liền ôm chặt lấy thắt lưng anh: “Em xin lỗi.
”
Thượng Quan Diên Dịch nhíu mày: “Anh không cần em xin lỗi.
”
Bối Nguyệt Sương biết anh muốn nghe