Đây là lần thứ hai Bối Nguyệt Sương đặt chân đến Thiên Thời, lần này cô đến với tâm thế vô cùng tự tin bởi vì đã có sự cho phép của Thượng Quan Diên Dịch.
Nhưng trước khi gặp anh, Bối Nguyệt Sương phải gặp qua thư ký của anh, cô đứng trước bàn làm việc của thư ký, thái độ ngoan ngoãn như đang xin phép giảng viên để được vào lớp: “Em là Bối Nguyệt Sương, em có hẹn trước với chủ tịch ạ.
”
Trong ấn tượng của người thư ký, Bối Nguyệt Sương là một cô bé rất lễ phép và cực kỳ đáng yêu.
“Mau vào đi, ngài ấy đang đợi em.
”
Bối Nguyệt Sương gật đầu rồi tiến lại gõ cửa, Thượng Quan Diên Dịch lên tiếng cho phép cô vào.
Phía sau cánh cửa là không gian vô cùng rộng lớn, Bối Nguyệt Sương đảo mắt hết một vòng lớn mới xác định được vị trí bàn làm việc của anh.
Thấy anh đang tập trung đọc văn kiện nên cô cũng không nỡ lên tiếng làm ảnh hưởng đến anh, cẩn thận bước từng bước về phía bàn bàn việc.
Lúc này Thượng Quan Diên Dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, anh có chút buồn cười khi thấy điệu bộ rón rén của cô: “Làm gì vậy? Định ám sát chồng em à?”
Bước chân của Bối Nguyệt Sương thoáng dừng lại, ngước mặt lên mỉm cười giải thích: “Anh đang làm việc mà.
”
Thượng Quan Diên Dịch khoát tay bảo cô tới gần rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện.
Bối Nguyệt Sương chầm chậm bước về phía anh, sau một hồi quan sát cô quyết định ngồi vào chiếc ghế trống ở trước bàn làm việc.
Ngửa đầu hít vào một hơi, chẳng biết do được ở cạnh anh hay do chất lượng của chiếc ghế mà Bối Nguyệt Sương cảm thấy nơi này vô cùng êm ái.
Có lẽ phải mất một lúc nữa Thượng Quan Diên Dịch mới duyệt xong văn kiện, Bối Nguyệt Sương kiên nhẫn chờ đợi, mà cũng không hẳn là chờ đợi, trên người anh lúc nào cũng toả ra một sức hấp dẫn rất khó cưỡng lại, đến từng cái chớp mắt cũng khiến người ta không nỡ bỏ qua.
Bối Nguyệt Sương có thể ngồi đây ngắm anh cả ngày, ánh mắt của cô không quá lộ liễu nhưng lại làm anh phân tâm.
"Có đợi được không?"
Theo sau câu hỏi của anh là một nụ cười có phần trêu chọc, Bối Nguyệt Sương không nhận ra điều đó, cô đáp lại anh bằng một cái gật đầu không thể chắc chắn hơn.
Ý cười trong mắt vẫn không hề giảm đi, anh nâng khoé môi nói với cô gái nhỏ ở trước mặt: "Phòng làm việc của anh có thể cho em chơi đùa thoả thích.
"
Bối Nguyệt Sương không cảm thấy buồn chán nhưng khi nghe anh nói như vậy cũng đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, tiếp tục ngồi đó chỉ sợ anh sẽ không thể tập trung xử lý công việc.
Phòng làm việc của anh có rất nhiều thứ mới mẻ đối với Bối Nguyệt Sương, mà thứ làm cô cảm thấy thích nhất có lẽ là khung cảnh phía sau bàn làm việc của anh.
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng áp tay lên mặt kính trong suốt, buông hạ tầm mắt thưởng thức vẻ đẹp toàn cảnh của thành phố dưới chân, ở độ cao này cô có thể thấy được đỉnh của toà nhà mang tên Bối Thị.
Bối Thị dưới sự tiếp quản của Bối Kính Vũ đã không còn hưng thịnh như xưa nữa, cô thực sự rất lấy làm tiếc, tiếc cho một cơ ngơi đồ sộ mà cha cô đã vất vả gầy dựng.
Bối Nguyệt Sương nặng nề trút một tiếng thở dài, điều này vô tình tạo thành một tầng hơi nước mỏng trên mặt kính, đột nhiên cô muốn viết chữ lên đó.
Đầu tiên cô viết tên của anh lên, tiếp theo là tên của cô, trong lúc đang phân vân không biết viết gì ở giữa thì cô cảm giác được có người đang ôm mình từ phía sau.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai rồi.
Bối Nguyệt Sương giống như có tật giật mình, vội đưa tay muốn xóa đi dấu vết trên cửa kính, nhưng Thượng Quan Diên Dịch lại nhanh hơn cô một bước, anh tóm lấy cổ tay cô, trầm giọng ra lệnh: “Không được xóa.
”
Bối Nguyệt Sương gật đầu,