Hôm nay trợ lý Lâm tan ca trễ hơn mọi khi, lý do là vì phải ở lại kiểm tra sức khỏe cho vợ của ông chủ.
Trợ lý Lâm rũ mắt nhìn cô gái đang nằm bất tỉnh ở trên giường rồi nhìn sang hai người đàn ông đang đứng ở bên cạnh, giọng nói của anh ta hơi khàn, khi cất lên lại tựa như một tiếng thở dài: "Không có gì đáng ngại, sau này đừng làm cô ấy kích động như vậy là được rồi.
"
Thượng Quan Diên Dịch đã rơi vào trạng thái trầm tư kể từ lúc Bối Nguyệt Sương ngất đi, đợi trợ lý Lâm đưa ra kết luận anh mới nặng nề cất giọng: "Hai người ra ngoài được rồi.
"
Trợ lý Lâm và Thời Mặc Viễn đã nghe rõ lời anh, lần lượt rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ hoà cùng ánh trăng trên cao vừa vặn để anh nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt của cô, tiếng hít thở của cô rất khẽ, điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi, vì vậy trong suốt nửa giờ đồng hồ anh chẳng dám buông tay cô ra, phải chắc chắn rằng cô vẫn còn mạch đập thì anh mới có thể an lòng.
Nửa giờ đồng hồ cũng là khoảng thời gian để anh tự kiểm điểm bản thân, anh đã sai ở đâu và phải bù đắp cho cô thế nào? Anh không biết, chỉ cần cô mở mắt ra nhìn anh, sau đó muốn đánh hay mắng đều là quyền của cô.
,
Từng giây từng phút cứ lặng lẽ trôi qua, cơn ác mộng kia cuối cùng cũng đến hồi kết, Bối Nguyệt Sương trở về thực tại khi cõi lòng đã thực sự bình yên, hàng mi cong vút nhẹ nhàng hé mở, thứ đầu tiên đập vào trong mắt chính là trần nhà, âm thanh đầu tiên mà cô nghe được là giọng nói lộ rõ sự vui mừng của Thượng Quan Diên Dịch.
"Bà xã.
"
Lúc này cô mới phát hiện bàn tay mình đang bị anh nắm lấy, ánh mắt của cô vẫn dán chặt trên trần nhà, cô không muốn nhìn thấy anh.
Thượng Quan Diên Dịch hiểu rõ điều đó nhưng anh không thể không quan tâm đến sức khoẻ của cô, hôn lên những ngón tay mảnh khảnh, giọng nói của anh mềm mại hẳn đi: “Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Bối Nguyệt Sương rất muốn đặt tay lên ngực và nói nơi này rất khó chịu, nhưng trên thực tế cô chỉ yếu ớt thu tay về rồi lạnh nhạt hỏi: “Thời Mặc Viễn đâu rồi? Em muốn về nhà.
”
Một tiếng thở dài cất lên, sự mất mát trong lòng còn chưa biểu lộ ra hết, Thượng Quan Diên Dịch đã thấy khoé môi cô có chút run rẩy, anh biết lời mình nói trong lúc nóng giận đã làm tổn thương cô sâu sắc.
"Được.
" Trước mắt anh chỉ có thể nương theo ý của cô, anh không muốn gượng ép cô, việc gì cũng cần có thời gian mà.
Trong lúc anh đang liên lạc với Thời Mặc Viễn, Bối Nguyệt Sương tranh thủ vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo, nào ngờ Thượng Quan Diên Dịch cũng theo cô vào trong, anh sợ cô bị ngất xỉu ở trong này hay sao?
Nhìn hình ảnh phản chiếu của anh ở trong gương, Bối Nguyệt Sương không khỏi nhíu mày khó hiểu, còn Thượng Quan Diên Dịch thì hoàn toàn ngược lại, từ đầu đến cuối anh đều nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa ý cười.
“Em không ngất nữa đâu.
” Không chịu nổi nữa, Bối Nguyệt Sương muốn đuổi khéo anh.
Chỉ là Thượng Quan Diên Dịch chẳng những không đi mà còn thản nhiên bước về phía cô, khi đến nơi anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng rồi ôm cô thật chặt dù rằng Bối Nguyệt Sương không hề đẩy anh ra, anh biết cô không đủ sức để làm điều đó.
Thượng Quan Diên Dịch xoa nhẹ bả vai cô, giọng điệu đặc biệt thành khẩn: “Bà xã, anh sai rồi.
”
Trong lòng Bối Nguyệt Sương vẫn còn rất ấm ức, giọng nói cô vang lên mang theo chút hờn dỗi: “Lúc nãy không phải anh rất mạnh miệng sao? Em nói rồi, con là con của một mình em.
”
Bờ ngực của Thượng Quan Diên Dịch hơi phập phồng, ôm cô chặt hơn, đầu anh cúi thấp phả hơi nóng lên vành tai cô: “Con nào là con của một mình em? Không có vốn liếng của anh thì em mang thai kiểu gì đây?”
Hàng lông mày của Bối Nguyệt Sương càng thêm nhíu chặt, sự bất mãn trong lòng cũng từ đó mà dâng cao: “Nếu anh có bản lĩnh như vậy thì tìm người khác sinh con cho anh đi.
”
Đúng là Thượng