Tiếng bước chân mỗi lúc càng gần hơn, Thượng Quan Diên Dịch và Thời Mặc Viễn đồng loạt tháo tai nghe xuống, tạm thời không cần đến nó nữa.
Nghe có tiếng gõ cửa, lồng ngực của Bối Nguyệt Sương như bị kéo căng ra, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ bình thản của hai người đàn ông.
Thời Mặc Viễn tiến lại mở cửa, Bối Kính Vũ đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy Thượng Quan Diên Dịch và Bối Nguyệt Sương đang ngồi trên sofa, quả nhiên suy đoán của ông ta không hề sai.
Bối Kính Vũ khẩn trương bước vào phòng tránh để người khác nhìn thấy, cánh cửa đóng lại, căn phòng tĩnh lặng.
Một lần nữa nhìn vào đôi mắt của Thượng Quan Diên Dịch, toàn thân Bối Kính Vũ lại không rét mà run, nơi đó không có ánh sáng và lạnh lẽo đến mức khiến ông ta có cảm giác người đang ngồi ở đó không còn là Thượng Quan Diên Dịch mà chính là Thượng Quan Trạch, ngay bên cạnh còn có bóng dáng của Liễu Thu Nương và Bối Hoàng Sâm, thấp thoáng ở đằng sau là hàng trăm linh hồn vô tội đang gào khóc rất ai oán.
Căn phòng này rất giống địa ngục của ông ta.
Bối Kính Vũ quỳ rạp xuống đất.
“Kể từ giờ phút này, sinh mệnh của Bối Kính Vũ sẽ do hai đứa quyết định.
”
Tội lỗi mà ông ta đã gây ra chắc chắn không thể trả hết trong kiếp này, tâm nguyện lớn nhất của ông ta là được chết trong tay của hai người, và trên đường xuống suối vàng ông ta muốn Tiết Chính Toàn là người đồng hành cùng mình.
Bối Kính Vũ từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông ta tựa như đóm lửa nhỏ phát sáng giữa đêm đen: “Nhưng trước khi chết ta phải đưa Tiết Chính Toàn ra ngoài sáng.
”
Cuối cùng căn phòng cũng bình yên trở lại.
Bối Kính Vũ đi tìm Tần Khuê, trên người ông ta vẫn còn giữ thiết bị nghe lén.
“Tôi sẽ cố gắng gom đủ số tiền đó cho bà.
”
Khuôn mặt Tần Khuê không giấu nỗi vui mừng: “Cuối cùng ông cũng thông suốt rồi.
”
Biểu hiện của Bối Kính Vũ không có gì khác thường: “Phải, tôi đã thông suốt rồi.
Nhưng tôi có một điều kiện.
”
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi: “Điều kiện gì chứ?”
Bối Kính Vũ bày ra biểu cảm đầy lo lắng: “Tôi muốn đi cùng bà, trong lúc giao tiền ai biết được tên Tiết Chính Toàn đó có làm hại bà hay không? Vậy nên tôi muốn đi theo bảo vệ bà.
”
Trông thái độ của Bối Kính Vũ cứ ngỡ là việc gì nghiêm trọng lắm, Tần Khuê ân cần nói: “Không sao đâu, ông đừng lo lắng quá, để tôi đi một mình là được rồi, tôi tự biết cách bảo vệ mình mà.
”
Thật ra trong lòng bà ta rất rõ Tiết Chính Toàn không thể làm hại mình nên mới dám mạnh miệng như thế.
Bối Kính Vũ nhíu mày: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
”
Tần Khuê nắm tay ông ta: “Tôi nói không sao thì sẽ không sao.
”
Trước mắt Bối Kính Vũ chỉ có thể thuận theo ý bà ta.
“Được, khi nào có đủ tiền tôi sẽ đưa cho bà ngay.
”
!
Từ sau khi trở về từ phòng của Thời Mặc Viễn, tâm trí Bối Nguyệt Sương không thể ngừng suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Hiện giờ Bối Kính Vũ đã đứng về phía Thượng Quan Diên Dịch, ông ta nói sẽ giúp mọi người bắt được