Chưa đầy năm phút Thượng Quan Diên Dịch đã có mặt ở trường của cô, từ đằng xa anh đã thấy Bối Nguyệt Sương đang đứng dưới bóng cây đợi mình.
Cách ăn mặc của cô trước giờ vẫn luôn giản dị như vậy, quần tây và áo sơ mi, chân đi giày thể thao, điểm khác biệt duy nhất là hôm nay cô không búi tóc, khuôn mặt xinh đẹp lại thêm phần ngọt ngào.
Thấy xe anh đang tới gần, Bối Nguyệt Sương không giấu được sự kinh ngạc, từ Thiên Thời đến nơi này ít nhất cũng phải mất mười phút.
Trong khi Thượng Quan Diên Dịch còn chưa tháo dây an toàn cho mình thì Bối Nguyệt Sương đã ngồi vào ghế phụ, sắc mặt cô có vẻ không vui: “Anh lái xe rất nhanh có phải không?”
Động tác của Thượng Quan Diên Dịch có chút khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô vài giây rồi mỉm cười giải thích: “Đường vắng.
”
Hàng lông mày thanh tú của cô vẫn chưa thể thả lỏng, lý do này của anh cô nên tin thế nào đây?
Thật ra Bối Nguyệt Sương chỉ sợ anh sẽ xảy ra chuyện chẳng lành, tay lái của anh rất vững nhưng cô lo thì vẫn do, vì vậy cô nghiêm túc nhìn anh: “Em có thể đợi anh mà.
”
Thượng Quan Diên Dịch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi mình, ý cười trong mắt anh ngày càng nồng đậm, lặp lại câu nói cũ: “Đường vắng.
”
Bối Nguyệt Sương nhíu mày càng chặt hơn, không phải giận dỗi, cô chỉ cảm thấy bất lực vì không khuyên được anh, cảm giác này không dễ chịu một chút nào.
Cô không nói nữa, cũng không muốn nhìn anh nữa.
Thượng Quan Diên Dịch quan sát sắc mặt cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy dáng vẻ này của Bối Nguyệt Sương thực sự rất đáng yêu.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoay gương mặt cô lại, Bối Nguyệt Sương vẫn không nhìn anh, đôi môi nhỏ hơi chu ra, thấy không còn cách nào khác Thượng Quan Diên Dịch đành cho cô một lời giải thích thỏa đáng nhất.
“Anh nhớ em.
”
Đối với Bối Nguyệt Sương thì an toàn của anh vẫn là trên hết, qua một lúc cô mới chậm rãi nâng mắt nhìn anh: “Nhưng em lo lắng.
”
Thượng Quan Diên Dịch vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Anh hứa sẽ không có lần sau.
”
Cuối cùng cơ mặt của Bối Nguyệt Sương cũng từ từ giãn ra, Thượng Quan Diên Dịch xoa xoa gò má yêu kiều của cô vài cái rồi trầm giọng nói: “Anh đã cai thuốc lá rồi.
”
Bối Nguyệt Sương khẽ mím môi, nụ cười dần dần lan rộng ra khoé môi, cô không muốn anh hút thuốc lá là vì lo cho sức khỏe của anh, anh tự giác cai thuốc lá là vì nghĩ cho mẹ con cô.
Sau khi cùng cô trải qua đêm đầu tiên ở nhà Vương Vĩ, tần suất hút thuốc của anh đã giảm đi đáng kể, đến ngày hôm nay anh đã cai được thuốc lá.
Điều này chứng tỏ Thượng Quan Diên Dịch không phải đợi đến lúc cô mang thai mới bắt đầu cai thuốc.
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng áp tay lên khuôn mặt cương nghị của anh, hào phóng buông một lời tán thưởng: “Anh thật ngoan.
”
Ngoài Bối Nguyệt Sương ra chắc sẽ không có người thứ hai dám nói câu này với anh.
Thượng Quan Diên Dịch đặt nụ hôn vào lòng bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt có phần không đứng đắn: “Lúc ở trên giường anh có ngoan như thế không?”
Bối Nguyệt Sương thừa biết anh đang trêu chọc mình, vậy nên cô chẳng những không đỏ mặt mà còn nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: “Nếu ở trên giường anh cũng ngoan ngoãn như thế thì đứa nhỏ này đã không xuất hiện rồi.
”
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn xuống, trong mắt nổi lên tia hứng thú, tay anh bắt đầu di chuyển trên bụng cô như thể