Ngày trôi qua từng ngày, Châu Cẩn Huyên vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình.
Mà sự nghiệp của cô ngày càng thăng hạng, giờ đã có tầm trên thế giới, vì vậy khi đi ra ngoài cùng Tiểu Lân cô điều đeo khẩu trang hoặc cải trang.
Chiều nay, Châu Cẩn Huyên nghe Tiểu Lân nói muốn đi ra ngoài ăn bún ốc liễu châu cô liền dẫn con trai đến quán bún gần nhất, hai mẹ con ăn rất ngon lành.
- Mẹ ơi, khi khác chúng ta đưa Tiểu Lu ra ngoài chơi được không ạ...chắc không sao đâu mẹ ha, tại thời tiết nay đã chuyển sang mùa đông rồi
- Ừm cũng được đấy con trai, giờ thì con mau ăn hết tô bún ốc này đi.
Mẹ đi vệ sinh một chút rồi quay lại với con
- Dạ mẹ đi đi ạ
Châu Cẩn Huyên nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, bỗng bất ngờ cô thấy người quen.
Đúng chính xác hơn là Trương Tân Kỳ, anh ta bị một người phụ nữ ôm mà hình như người kia không phải bạn thân cô Thần Vân Y, cô cứ như vậy mà đứng nhìn hai người họ đang làm quần què ở chỗ đó, đột nhiên Trương Tân Kỳ hất người phụ nữ kia ra rồi lạnh lùng bỏ đi.
Mà người phụ nữ kia chỉ đứng bất động khóc nức nở không thôi, thấy không còn gì xem nữa Châu Cẩn Huyên nhanh chóng vào vệ sinh rồi còn về với Tiểu Lân.
Trên đường về nhà Châu Cẩn Huyên không ngừng suy nghĩ về chuyện ban nãy, càng nghĩ cô càng khó hiểu, thôi đừng nghĩ thì tốt hơn chuyện của mình còn chưa lo xong mà lại đi hóng chuyện của người ta.
Nhưng mà cô không tài nào ngồi yên khi đó là chuyện của Thần Vân Y, quyết định cô phải hỏi cô nàng xem thử sao.
- Em về rồi sao ? Tiểu Lân để tôi bế giúp cho
Thần Gia Ngôn vội bế Tiểu Lân đang ngủ trên người cô, vì sợ cô mỏi nên bế cậu sang người mình, Châu Cẩn Huyên cũng đưa cho anh bế.
Thời gian trôi qua càng làm cho cô thêm trưởng thành hơn, cô dần hiểu con người anh mọi sự căm hận trước kia cô dành cho anh giờ đã gỡ bỏ quyết định tha thứ cho anh và một phần vì Tiểu Lân nên cô không muốn oán trách anh.
Chỉ là trái tim cô vẫn chưa có anh mà thôi, trái tim cô vốn hướng về người khác.
Nhưng vậy, Thần Gia Ngôn vẫn không hề bỏ cuộc, anh nhất định sẽ khiến trái tim cô chỉ hướng về anh, anh sẽ mặt dầy để theo đuổi được cô.
- Em có thấy đói bụng không ? Để tôi nấu vài món cho em ăn
- Tôi không đói lắm
Nhưng không ngờ cái bụng lại phản bội lời nói của cô, Châu Cẩn Huyên xấu hổ chỉ muốn kiếm cái chỗ nào để chui vào, thật sự cô không dám nhìn vào mắt anh, Thần Gia Ngôn khẽ nhếch môi sau đó điềm đạm nói.
- Vậy đi, em đi lên tắm rửa gì đi tôi đưa Tiểu Lân vào phòng ngủ rồi nấu ăn cho em
- Cũng được vậy
Châu Cẩn Huyên nhanh chân đi lên lầu, nhưng chợt nhận ra điều gì đó cô vội cầm điện thoại lên gọi cho Thần Vân Y.
- Alo, tớ nghe này Cẩn Huyên
- À là như này,...tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không ?
- Có chuyện gì mà cậu ấp a ấp úng vậy, cứ hỏi thẳng đi
Nhưng mà cô thật sự rất do dự có nên hỏi cô nàng hay không nữa, nhưng vì muốn làm rõ vài chuyện cô can đảm hỏi cô nàng.
- Thật ra...tớ muốn hỏi là Trương Tân Kỳ dạo gần đây có yêu thương cậu nhiều không ấy mà ? anh ta có dấu hiệu che giấu gì cậu không ?
Thần Vân Y nghe càng kỳ lạ hơn, đột nhiên Châu Cẩn Huyên lại hỏi mấy chuyện này bình thường thì cô cũng đâu can thiệp vào mấy chuyện như này mà nhỉ, cô nàng thật sự rất khó hiểu.
- Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này ? Nhưng