Thắt xong cà vạt cho anh, Châu Cẩn Huyên hôn chụt vào môi bạc mỏng của anh còn không quên chào tạm biệt.
- Anh đi làm vui vẻ nhé, yêu anh !
Mãi Thần Gia Ngôn không lên tiếng, ánh mắt vẫn vẫn chăm chú nhìn cô khiến cho cô hơi khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hằm hè của anh ngay lập tức biết có điềm không hay.
- Anh sao vậy ? Anh không đến công ty hả ?
Đột nhiên bàn tay to lớn của anh ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khẽ thủ thỉ.
- Huyên Huyên ! làm một nháy đi, không tốn nhiều thời gian đâu
- Anh!
Không đợi Châu Cẩn Huyên trả lời anh nhanh chóng nhấc bổng cả người cô lên giường, trong phút chốc cả hai người không một mảnh vải nào cứ thế mà [email protected] trụi trước mặt nhau, cô quả thật rất ngại ngùng khẽ đánh vào người.
- Anh! ban ngày ban mặt mà làm chuyện ấy, anh không thể để buổi tối được sao
- Không thể đâu Huyên Huyên à
Rất nhanh Thần Gia Ngôn cho khẩu súng của mình vào bên trong cô, nhấp nhô từng nhịp.
- Ah-ahhh!.
ưm, anh có chắc là một nháy không đó ?
Nhìn gương mặt anh sung mãn như thế cô biết thế nào không phải một nháy như lời anh nói, trong căn phòng vào buổi sáng giờ đây ngập tràn cảnh ám muội của hai người.
Sau câu nói ấy của anh, Châu Cẩn Huyên thật sự không muốn tin nữa rõ ràng một nháy nhưng là một chục thì có đấy.
Thần Gia Ngôn đi làm với sắc mặt cực kỳ tốt lúc nào cũng cười tươi rói với nhân viên của mình, khiến nhân viên trong công ty một phen hú hồn.
Trợ lý Trần bên cạnh thấy anh mặt mày tươi tắn như vậy liền nhân cơ hội.
- Giám đốc à, chiều nay tôi không thể tăng ca được không ạ! ở nhà tôi có một chút công việc
Anh không nghĩ nhiều liền đồng ý với anh ta.
- Được, nếu nhà cậu có việc thì nên về sớm đi tôi cũng không muốn ép buộc phải tăng ca đâu
- Dạ! cảm ơn Giám đốc
Trợ lý Trần mỉm cười gượng gạo, rõ ràng trước kia dù nhà anh ta có chuyện gì đi chăng nữa cũng phải bị anh bắt tăng ca, mà nghe câu nói này của anh khiến anh ta như muốn ngã xấp mặt xuống.
!
Vào những ngày cuối tuần thì Châu Cẩn Huyên và Thần Vân Y sẽ cùng nhau đi dạo phố hoặc đi mua sắm các kiểu, nay hai nàng chơi quá nên quên mất cả ăn uống.
Sau đó thì hai người nhanh chóng tấp vào một quán ăn khá nhỏ nhưng rất sạch sẽ và đơn giản, hai cô nàng nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi phục vụ bưng thức ăn lên, nhưng không hiểu sao Thần Vân Y vừa ngửi mùi được mùi thức ăn bỗng muốn buồn nôn.
Thấy vậy, Châu Cẩn Huyên liền lo lắng hỏi.
- Cậu sao vậy Vân Y ?
- Ừm! tớ cũng không biết nữa, vừa ngửi mùi đồ ăn không hiểu sao lại muốn nôn
- Hay dạ dày của cậu không được tốt, ăn xong chúng ta đi bệnh viện khám thử nhé
Thần Vân Y khẽ xua tay lắc đầu.
- Tớ nghĩ chắc không sao đâu, chúng ta mau ăn thôi tớ đói lắm rồi
Vừa gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng cô nàng Vân Y ngay lập tức bỏ ra khỏi miệng, thấy tình hình không ổn khiến cho cô lo lắng không thôi.
- Tớ thấy không ổn rồi, đi ! Chúng ta đi đến bệnh viện ngay
- Thật sự tớ không sao đâu mà Cẩn Huyên
- Nhưng cậu lấy gương xem lại mặt cậu đi, trông mặt xanh xao lắm rồi đó
Thần Vân Y khó tin