- Vân Y, sao lại đến đây vào giờ này ?
Cả hai người đồng thanh thốt lên, cô nàng Vân Y không kiềm được nước mắt mà lao đến ôm chầm lấy Thần Vân y mà khóc nức nở lên.
Thần Gia Ngôn vẫn chưa hiểu chuyện gì nên trở nên lúng túng, anh chỉ còn cách dỗ dành cô em gái này.
- Trước tiên chúng ta vào trong nhà cái đã, có gì thì nói sau
Châu Cẩn Huyên nhắc nhở, sau đó cả ba người nhanh chóng vào trong nhà.
Thần Vân Y không nghĩ ngợi nhiều liền kể hết mọi chuyện cho hai người nghe, mục đích để cầu giúp anh giúp cô rời khỏi đây và không để cho Trương Tân Kỳ tìm được cô.
Trên gương mặt anh ngay lập tức trở nên nguy hiểm, anh tức giận đến nỗi phải nổi gân xanh trên bàn tay anh bây giờ rất muốn tìm Trương Tân Kỳ đánh cho một trận, nhưng bị bàn tay nhỏ nhắn của cô xoa dịu anh mới bình tĩnh lại.
Anh nhìn Thần Vân Y thoáng chốc đau lòng cho cô nàng, Thần Gia Ngôn nghiêm túc mà hỏi.
- Vậy rồi em muốn tính như thế nào ?
- Em đến đây tìm anh để nói chuyện này chủ yếu muốn rời khỏi đây ạ! và không muốn ai tìm thấy em đặt biệt là anh ta!
- Tốt, dù cho em không muốn rời khỏi đây anh cũng phải ép em rồi khỏi đây, em suy nghĩ tốt lắm Y Y !
Hai vợ chồng sắp xếp phòng ngủ cho cô nàng để sáng sớm đưa tiễn cô nàng sang Thụy Sĩ, là một đất nước an toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tân Kỳ trở về nhà đầy mệt mỏi, anh vừa bước vào nhà đã có cảm giác trống vắng đến lạ thường anh nhanh chóng đi vào phòng ngủ của hai người, nhưng không hề thấy Vân Y đâu cả.
Trái tim anh bắt đầu trở nên kích động, anh loay hoay tìm cô khắp phòng ngủ và phòng tắm nhưng không thấy cô đâu cả, ánh mắt anh lập tức va vào tờ giấy nhỏ trên bàn trang điểm của cô.
Trước tiên anh cầm lấy chiếc nhẫn đầy ngỡ ngàng, đây chẳng phải là chiếc nhẫn của cô sao ? Sao cô lại để ở đây ? Anh nhanh chóng cầm lấy tờ giấy lên, anh run rẩy đọc từng nét chữ của cô.
" Trước tiên, chúng ta chia tay đi ! Kết thúc tại đây thôi Tân Kỳ à, em sẽ nhường anh lại cho cô ta, từ nay chúng ta đường ai nấy đi và cũng không mong anh đến tìm em"
Đầu óc Trương Tân Kỳ trở nên ong ong, anh không tin đâu chắc chắn Vân Y vẫn đang ra ngoài chơi một lát rồi trở về với anh mà thôi, anh xé toạt tờ giấy ấy ngã quỵ xuống dưới sàn nhà.
Anh đang làm gì vậy ?
Trương Tân Kỳ không ngừng vò đầu bứt tóc, anh ngay sau đó rút điện thoại ra gọi cho vệ sĩ của mình.
- A Từ, cậu nhanh chóng điều động mọi người đi tìm Tiểu Y về đây cho tôi, càng nhanh càng tốt!
- Vâng thưa anh!
!
Trôi qua hơn một tuần vẫn chưa tìm thấy Thần Vân Y, điều này đã làm cho Trương Tân Kỳ trở nên phát điên, anh phờ phạt nhìn bản thân tiều tụy của mình trên gương anh tức giận bản thân mình thật nhiều, không lâu sau gương trên tường bị anh đập cho tan tành, máu từ trên tay của chảy ra không ngừng.
- Tiểu Y, em đâu rồi ? Anh thật sự rất nhớ em lắm, em không nói một lời mà nỡ