Thần Vân Y chưa kịp bắt lấy con bé lại thì cô bé đã nhanh nhảu chạy đến chỗ Trương Tân Kỳ, cô bé ngây ngô lên tiếng.
- Là baba đúng không ạ ? Sao đến bây giờ baba mới đến gặp Yến Yến ạ
Trước câu nói của cô bé khiến cho Trương Tân Kỳ hoàn toàn chết lặng, anh không trả lời cô bé mà nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Thần Vân Y, mặc cho cô vùng vẫy nhưng anh càng ôm chặt hơn.
- Tiểu Y, là em thật sao ? Cuối cùng thì em cũng trở về, em có biết anh nhớ em đến cỡ nào không ? Anh nhớ em đến mức ăn không ngon ngủ không yên, em nhìn anh đi vì nhớ em mà trở nên hốc hắt!
- Anh buông ra!
Thần Vân Y muốn thoát khỏi cái ôm này nhưng người đàn ông không chịu buông tha cho cô, bỗng cô còn ngửi được mùi rượu trên khắp người anh, cô khẽ nhướng mày khó chịu.
Người đàn ông này có bao giờ uống rượu đâu, từ khi nào mà trở nên hư hỏng như vậy!.
- Anh mau về đi, tôi còn phải đi vào trong nhà nghỉ ngơi nữa, đừng làm phiền tôi
- Tiểu Y, em nỡ lòng nào đuổi anh đi như vậy sao ? Em có biết anh khổ sở như thế nào không khi em biến mất khỏi cuộc đời anh, xin em hãy quay về bên cạnh anh được không ?
Cạch!
- Cậu mau chóng buông con gái của tôi ra!
Cô định mở miệng nói gì đó thì bỗng cô nghe tiếng giọng của Thần lão gia, chính là ba cô! Thần Vân Y hoảng hốt vội lấy hết sức lực của mình đẩy Trương Tân Kỳ ra, cô chỉnh chu lại quần áo đi đến chỗ ba mình, bước theo sau là Thần phu nhân và Yến Yến!
Trương Tân Kỳ lấy lại bình tĩnh, anh đi đến trước mặt Thần lão gia cung kính chào hỏi.
- Con chào chú, con là Trương Tân Kỳ và cũng là bạn trai của Tiểu Y!
- Là bạn trai cũ ! Cậu và con gái tôi chấm dứt từ ba năm trước rồi, vậy nên đừng làm phiền cuộc sống của con bé nữa! cậu về đi
Thần lão gia ra hiệu cho hai mẹ con cô và Thần phu nhân bước vào trong nhà còn ông vào sau, Trương Tân Kỳ nếu kéo ông ấy lại nhưng điều bất thành.
!
Ở trong phòng, Thần Vân Y thẫn thờ trước bàn trang điểm trong đầu cô vẫn vang vãn những lời nói của anh và cả gương mặt đẹp trai ấy giờ đây rất hốc hắt vừa tàn tạ, cô không biết ba năm nay anh đã làm gì mà phải để bản thân mình trở nên đáng thương như vậy.
Anh nói là vì nhớ cô ư ?
Thần Vân Y nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, cô leo lên giường ôm Yến Yến ngủ vào lòng!
Nhưng trong lòng cô vẫn cứ lo lắng bất an không biết Trương Tân Kỳ kia có về chưa, cô lần nữa đi xuống giường kéo rèm cửa ra xem bên ngoài, không thấy anh đâu cô mới nhẹ nhõm hơn.
- Phù! anh ta đi rồi
Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Vân Y đi ra ngoài hôm nay cô không đi xe nên muốn bắt xe, vừa mới ra khỏi cổng thì bỗng bất ngờ cô bị một lực mạnh ôm đi và tay bịt