Gần chiều, Châu Cẩn Huyên tìm mãi chẳng thấy Tiểu Lân đâu, cô lo lắng đi tìm khắp quanh nhà, chợt cô nhớ đến ngôi nhà của Tiểu Lu.
Châu Cẩn Huyên nhanh chóng chạy vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh hãi không thôi, Tiểu Lân bé bỏng của cô đang nằm ngất xỉu trên sàn nhà lạnh lẽo, máu từ mũi cậu chảy không ngừng.
- Tiểu Lân à, con làm sao vậy ? Mau tỉnh lại đi con, đừng làm mẹ sợ mà con yêu
Cố gắng lay người cậu nhưng cậu vẫn nằm bất động, Châu Cẩn Huyên càng thêm sợ hãi, sợ thằng bé có chuyện gì cô nhanh chóng nhấc bổng cậu lên rồi đặt lên lưng mình chạy nhanh ra ngoài, cô không quên gọi điện cho Thần Gia Ngôn.
Trước khi Thần Gia Ngôn đến nơi thì Tiểu Lân đã đưa vào phòng cấp cứu, Châu Cẩn Huyên lo lắng và sợ hãi ngồi chắp tay mong cho cậu được bình an, anh đi đến ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của cô.
Vừa thấy anh cô đã không ngừng khóc nức nghẹn lên, Thần Gia Ngôn chỉ biết vỗ về cô.
- Thằng bé bị làm sao hả em ?
- Hức! em cũng không biết nữa, lúc em tìm thấy thằng bé thì đã thấy thằng bé đã nằm bất động trên sàn nhà, máu từ trong mũi thằng bé không ngừng chảy xuống anh à! phải làm sao đây anh, có phải thằng bé bị gì không anh ? Em thấy lo quá à
- Anh nghĩ thằng bé sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá nhé
Khẽ vỗ về cô, anh luôn không ngừng nói rằng chắc Tiểu Lân không sao đâu nhưng trong lòng anh rất rõ Tiểu Lân không hề ổn một chút nào, trong lòng anh lúc nào cũng cảm thấy bất an không thôi.
Cạch.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Châu Cẩn Huyên lao vào ôm lấy cánh tay bác sĩ mà hỏi.
- Bác sĩ ơi, sao rồi ? Tình hình của con trai tôi như thế nào rồi ?
- Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi vẫn đang kiểm tra một lát nữa sẽ có kết quả bệnh tình, giờ chúng tôi sẽ đưa cậu Đình Lân vào phòng chăm sóc đặt biệt!
Châu Cẩn Huyên mới dám thở phào nhẹ nhõm, cô cũng theo bác sĩ vào trong để đưa Tiểu Lân vào phòng chăm sóc đặt biệt.
Nhìn con trai đang yếu ớt nhắm mắt ngủ mà trái tim cô đau thắt như có ai đó đang bóp chúng vậy, nước mắt cô cứ lặng lẽ rơi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy mà cô không kiềm được nước mắt.
- Tiểu Lân mạnh mẽ của mẹ, nhìn con yếu ớt nằm trên giường bệnh mà mẹ thấy không quen một chút nào, con phải mau chóng khỏe mạnh đấy nhé!
Ngồi luyên thuyên với con trai đã được một lúc thì vẫn chưa thấy Thần Gia Ngôn chưa quay về, rõ ràng anh chỉ đi lấy kết quả bệnh tình của Tiểu Lân mà vẫn chưa thấy bóng dáng của anh đâu cả, cô thoáng chốc lo lắng.
- Anh ấy làm gì mà lâu dữ vậy ?
!
Thần Gia Ngôn ngồi nghiêm túc đối diện với bác sĩ, nhưng câu nói của bác sĩ đã làm cho anh choáng váng.
- Thật ra! chúng tôi nghi ngờ Thần Đình Lân mắc bệnh máu trắng cấp tính.
.
- Ờ! bác sĩ à, ông nói như vậy nghĩa là sao chứ ? Bệnh máu trắng cấp tính nghĩa là sao ?
Chính tai anh nghe nhưng không thể tin được, cả cơ thể anh bắt đầu không ngừng run rẩy, bệnh máu trắng cấp tính sao