Hàn Tri Cẩn vốn dĩ còn đấy khí thế giương nanh múa vuốt với hai người kia, nháy mắt lập tức héo queo, ỉu xìu.
Hạ Vãn An cũng kinh ngạc mở to hai mắt, đôi môi hơi mở ra.
Đứng ở bên cạnh cô, Tống Hữu Mạn bắt lấy tay cô thầm kêu thảm rồi, cảm thấy cả người không khỏe: "Thật là oan gia ngõ hẹp mà!"
"Cậu có biết dùng từ hay không hả? Oan gia của cậu là chú nhỏ của tôi đấy. Cậu nói như vậy ở trước mặt thím nhỏ mà được sao?" Hàn Tri Cẩn nhìn trợ lý của Hàn Kinh Niên, tươi cười trêи mặt nhưng lại thầm nghiến răng nói.
"Xì, chú nhỏ của cậu thì sao? Cậu cho là chú nhỏ của cậu là bánh trái thơm ngon hay sao? Ai nhìn cũng thèm hả?" Tống Hữu Mạn và Hàn Tri Cẩn đều tươi cười ngoài mặt nhưng lại âm thầm nghiến răng mà nói.
Ba người nhanh chóng đi tới ven đường.
Mặc dù đối phương chỉ là trợ lý của Hàn Kinh Niên nhưng Hàn Tri Cẩn vẫn rất ngoan ngoãn, giống như học sinh ngoan mà nói: "Trợ lý Trương, sao lại là anh vậy? Không phải mẹ Trương tới sao?"
"Mẹ Trương lâm thời có việc, bị lão phu nhân kêu đi rồi, mà vừa lúc tôi lại đang ở nhà cũ, cho nên thay mẹ Trương tới đây."
Trợ lý Trương cùng Hàn Kinh Niên như hình với bóng, trợ lý Trương ở nhà cũ vậy chẳng phải là Hàn Kinh Niên cũng ở đó hay sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Tri Cẩn run rẩy cả người: "Vậy có phải chú nhỏ của tôi đã biết chúng tôi đánh nhau hay không?"
Trợ lý mỉm cười gật gật đầu.
"..." Hàn Tri Cẩn bày ra biểu tình muốn chết.
Cùng lúc đó, mở miệng còn có Tống Hữu Mạn, chỉ là thanh âm của cô rất nhỏ, chỉ có cô và Hạ Vãn An nghe thấy: "Xong rồi, xong rồi, người có cốt khí như mình có phải nên cự tuyệt nhân tình của tên tiểu bạch kiểm rút điếu vô tình Hàn Kinh Niên mà quay về tiếp tục ngồi xổm nhà tù hay không?"
Hạ Vãn An không tiếp lời của Tống Hữu Mạn nhưng đáy lòng cô lại phá lệ khẩn trương.
Tuy Hàn Kinh Niên chỉ lớn hơn Hàn Tri Cẩn ba tuổi, nhưng có câu nói thế này "Lớn cùng tuổi mà áp chết người" Hàn Kinh Niên là trời sinh khí tràng mạnh mẽ, từ bé Hàn Tri Cẩn không hề cảm thấy chủ nhỏ lớn hơn mình 3 tuổi mà lớn hơn hẳn 30 tuổi cho nên sau khi rêи rỉ xong, không nhịn được trộm hỏi: "Trợ lý Trương, chú nhỏ của tôi có nói gì hay không?"
"Có." Trợ lý Trương cười tủm tỉm tiếp
lời: "Hàn tổng bảo tôi hỏi cậu đánh nhau có thắng hay không?"
"Đánh thắng."
"Đánh thắng vậy Tri Cẩn thiếu gia, mời cậu về nhà phạt suy nghĩ 6 giờ đồng hồ."
"Sáu giờ đồng hồ?" Hàn Tri Cẩn bất mãn nhíu nhíu mày.
"Đúng vậy, Tri Cẩn thiếu gia, cậu nên cảm thấy may mắn rằng mình đánh thắng, nếu mà đánh thua, Hàn tổng nói làm cậu phạt suy ngẫm 36 giờ đồng hồ. Sở dĩ 36 giờ đồng hồ là bởi vì cậu là đàn ông cho nên chịu phạt thay phu nhân và Tống tiểu thư." Dừng một chút, trợ lý Trương lại nói: "Hàn tổng còn nói, nếu cậu không phục, anh ấy sẽ nói cho lão phu nhân và đại phu nhân..."
"Đừng nói nữa, tôi về nhà phạt suy ngẫm còn không được sao?" Nói xong, Hàn Tri Cẩn duỗi tay ngăn cản một chiếc xe taxi vừa lúc chạy qua.
Xe vừa đậu, một giây sau Tống Hữu Mạn giành trước kéo cửa xe chui vào trong xe: "Tôi đi luôn..."
Hạ Vãn An thấy Hàn Tri Cẩn cùng Tống Hữu Mạn đều lên xe taxi, cô cũng vẫy tay với trợ lý Trương nói một câu "Tạm biệt" định lên theo, chỉ là cô vừa nhấc chân lên thì thanh âm của trợ lý Trương truyền tới: "Tri Cẩn thiếu gia, Tống tiểu thư, gặp lại, phu nhân, mời cô chờ một chút."
Nghe vậy, Hàn Tri Cẩn cùng Tống Hữu Mạn không chút do dự đóng cửa xe, phân phó lái xe nhanh chóng rời đi.
Chiếc xe taxi đi nhanh như chớp, Hạ Vãn An đành phải dừng chân, quay đầu nhìn về phía trợ lý Trương: "Cái kia... trợ lý Trương, anh còn có chuyện gì sao?"
Trợ lý Trương duỗi tay, kéo cửa xe ra: "Phu nhân, mời lên xe."
Ý của Trợ lý Trương là... đưa cô về nhà sao?
Hạ Vãn An nghĩ tới lời trợ lý Trương vừa nói anh ta thay mẹ Trương tới cho rằng chỉ có mình anh ta nên không nghĩ nhiều, nói "Cảm ơn" rồi khom người chui vào trong xe.
Chờ cô ngồi vào, trợ lý Trương đóng cửa xe, lúc này cô mới phát hiện bên trong xe có ánh sáng, cô ngẩn người, quay đầu nhìn sang vị trí bên cạnh, vừa lúc thấy được Hàn Kinh Niên đang nghiêm trang ngồi ở ghế sau, trêи đùi đặt chiếc máy tính.