Nhìn hai người họ vui vẻ, khóe miệng Hạ Vãn An cong lên.
Chờ phục vụ mang đồ ăn lên, Ngải Khương vào toilet một chuyến.
Khi thấy cô vào toilet, Hạ Vãn An lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung tơ, nhét vào túi của Tống Hữu Mạn: "Đây là mua riêng cho cậu, cậu về nhà thì mở, đừng để Ngải Khương nhìn thấy."
"Tại sao?" Tống Hữu Mạn một bên nhận lấy chiếc hộp, một bên hậm hực hỏi.
"Ngải Khương không giống chúng ta, dùng tiền không cân nhắc quá nhiều, quà như này, vẫn luôn là có qua có lại, chúng ta đưa quà cho cậu ấy, sau đó cậu ấy sẽ tặng quà lại cho chúng ta, cho nên là về sau lại phải mua quà, mà cậu nhặt liêm sỉ một chút, khi đi với nhau cũng đừng có mang nó ngay trước mặt cậu ấy, một là tránh việc mất hứng của cậu ấy, hai là tránh cô ấy cảm thấy không hòa nhập với chúng ta."
"A a" Tống Hữu Mạn nghe cô giải thích cong cong uốn uốn, nhưng cảm thấy cô nói không sai, liền gật gật đầu.
Hạ Vãn An sợ Ngải Khương quay về sẽ nghe thấy cô nói chuyện cùng Tống Hữu Mạn, liền ngừng nói, rất nhanh liền bỏ qua nó.
Nhưng cô và Tống Hữu Mạn không biết được, vào lúc cô lấy chiếc hộp nhung tơ từ trong túi ra, Ngải Khương đi toilet quên mang băng vệ sinh nên quay trở lại, đứng sau lưng hai người họ, mấy câu nói của hai người đều nghe không sót chữ nào.
Hai người họ không cho cô biết cuộc đối thoại này, cô liền dứt khoát giả vờ như chưa từng rời khỏi nhà vệ sinh.
Tiến vào toilet, gương mặt nhu nhược của cô lập tức lạnh xuống.
Nói dễ nghe chính là họ thương xót cô, còn nói khó nghe, chính là họ khinh thường cô.
Nghĩ đến đây, Ngải Khương liền đưa tay, cầm
lấy chiếc vòng tay Hạ Vãn An mới tặng, ném vào thùng rác.
Hai người họ xuất thân khá giả, từ nhận biết đến giáo ɖu͙ƈ đều rất tốt, tự nhiên sẽ có rất nhiều mối quan hệ xã hội, quan hệ so với cô cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, cô cũng bởi vì họ là bạn học xuất thân khá giả, cô mới phí hết tâm tư cùng họ làm bạn, cô muốn tiến vào thế giới của họ, phải phụ thuộc vào họ, chỉ có dựa vào họ, cô mới biết đến giới thượng lưu, như là lần này cô vào Hàn thị, cũng là vì Hàn Tri Cẩn, cô ngay lúc nhận được lời mời, liền ngay trước mặt mấy người đó gọi điện cho Hàn Tri Cẩn.
Ngải Khương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi dài, chờ khi mình tỉnh táo lại, cô chịu đựng cơn buồn nôn, khom người xuống thùng rác, nhặt chiếc vòng tay lên.
Cô đem chiếc vòng tay đến bồn rửa tay, rửa một hồi lâu sau đó dùng khăn tay xoa xoa, một lần nữa đeo lại vào tay, trở về bàn ăn.
Hàn Tri Cẩn đã đến, thấy cô tiến đến, lên tiếng chào hỏi: "Ngải Khương"
Ngải Khương nhếch môi, xấu hổ cười cười, sau đó đem cổ tay đưa trước mặt Hàn Tri Cẩn: "Nhìn này, Vãn An tặng đó, đẹp không? Mình rất thích!"
Biệt thự Hàn gia
Nhiều loại thức ăn được bày trêи bàn ăn lớn.
Hơn mười chiếc ghế cẩm thạch trước bàn ăn, chỉ có duy nhất Hàn Kinh Niên ở đó.