Cả người phảng phất như bị điểm huyệt, như kỳ tích lại yên tĩnh trở lại.
Qua một lúc lâu, anh dường như nhận ra điều gì, đầu ngón tay anh chạm nhè nhẹ vào má cô, phát hiện cả khuôn mặt cô đều đã ướt.
Toàn thân cô run lên bần bật, anh bỗng nhiên bắt lấy cánh tay cô, để mặt cô đối diện với anh.
Mượn ánh đèn mờ nhạt của chiếc đèn đầu giường, anh có thể xem rõ ràng dòng lệ trêи khuôn mặt cô, đôi lông mi ướt sũng của cô không ngừng run rẩy, hốc mắt cô hồng hồng, đáy mắt cô rưng rưng nước mắt, nhiều lần suýt chảy xuống, nhưng lại bị cô ngăn lại.
Bộ dạng này của cô khiến anh cảm thấy đau nhói, anh không hề nhận ra thâm tâm mình như vừa bị quất một cái rất đau.
Anh không biết rốt cuộc bản thân là như thế nào, khiến anh có chút hoảng sợ. Đây cũng là cảm xúc anh chưa bao giờ có.
Anh nhìn cô sững sờ hồi lâu, mới mấp máy môi: "Em..."
Anh chỉ nói một chữ, cô liền hoàn hồn, cô mở to đôi mắt ướt sũng nhìn anh hồi lâu, sau đó liền nhanh chóng thoát khỏi tay anh, nhặt vội quần áo đắp lên người, túm lấy gối đầu của mình, cúi đầu không nói tiếng nào rồi im lặng hướng cửa phòng ngủ đi đến.
Cô đi chưa được hai bước, lại bị anh túm lấy cổ tay.
Cô nghĩ đến cảnh tượng vừa diễn ra, thân thể không chịu được liền run run, theo phản xạ tự co bản thân về sau một chút.
Anh cảm giác được cô đang trốn tránh anh, cả người giật mình, liền cúi đầu nhìn chăm chú chiếc gối đầu nằm chặt trong tay cô, sau một lúc lâu, anh mới thu hồi ánh mắt lại, anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, bình tĩnh trong giây lát sau đó liền mấp máy môi: "Anh qua phòng khác ngủ!"
Nói xong, anh liền buông lỏng cổ tay cô, nhanh nhẹn sửa sang lại quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Hàn Kinh Niên liền đứng ngây người ở cửa, nhìn chằm chằm lòng bàn tay
của anh ban nãy vừa che miệng cô hồi lâu, sau đó mới tìm phòng ngủ khác.
Nằm ở trêи giường, anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên chính là hình ảnh khuôn mặt đầy nước mắt của cô, anh nhíu nhíu mày, nhịn không được liền trở mình, hình ảnh trong đầu anh không hề tan biến, ngủ không được, anh dứt khoát ngồi dậy, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trước mắt anh lại hiện ra hình ảnh đôi mắt ngấn nước của cô....
Khóe môi anh có chút căng thẳng, anh ngồi dậy, mở TV.
Anh bình thường đều xem bản tin tài chính và kinh tế, báo cáo ở mỗi bản tin đều có lợi cho hoạt động của anh hiện giờ, nhưng anh nhìn màn hình TV không được bao lâu, tâm hồn lại trôi dạt đến chín tầng mây.
Đã gần ba giờ sáng, cô đã ngủ hay vẫn đang khóc trong đó?
Hàn Kinh Niên càng nghĩ, càng không ở yên được trêи giường, anh xoay người xuống giường, đi loanh quanh phòng ngủ hai vòng, sau đó vẫn không kìm lòng được mở cửa đi ra ngoài.
Anh nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt, giơ tay lên nhiều lần, mỗi lần đều không có đụng vào tay nắm cửa, liền rút tay về.
Anh do dự như thế một hồi lâu, sau đó liền đi đến phòng ăn, lấy từ tủ lạnh một bình Dưỡng Nhạc Đa, một lần nữa đi đến trước cửa phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, giường to như vậy nhưng cô chỉ nằm gọn ở một góc nhỏ.
Anh đi đến trước gót chân cô, đưa bình Dưỡng Nhạc Đa ra phía trước: "Em muốn uống...."
Lời phía sau anh còn chưa nói ra, anh liền ngậm miệng lại vì phát hiện cô đã ngủ.