Lúc ăn cơm, Hạ Vãn An không cẩn thận đem đĩa đặt lên cái thìa ở trêи bàn, không may làm rơi thìa xuống đất.
Cái thìa rơi ngay chỗ ngồi của Hàn Tri Cẩn và Hàn Kinh Niên kẻ phía đối diện, bên kia bàn ăn.
Hạ Vãn An đương nhiên không đủ khả năng nhờ Hàn Kinh Niên, vậy nên khi uống canh, cô thuận miệng nhờ vả Hàn Tri Cẩn: "Hàn Tri Cẩn, giúp mợ lấy cái thìa rơi dưới đất, cảm ơn."
Hàn Tri Cẩn "A" một tiếng, liền cúi xuống nhặt cái thìa rơi lên.
Kết quả anh còn chưa kịp đưa tay ra, Hàn Kinh Niên đã lấy một cái thìa ra, đưa tới trước mặt Hạ Vãn An.
Hàn Tri Cẩn thấy chú nhỏ giúp Hạ Vãn An lấy thìa canh liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hai Vãn An nhìn người trước mắt như nhân vật bước từ manga ra, ngẩn người một lúc, không có ta định nhận thìa trong tay anh.
Cô một tay mân mê đôi đũa trong tay, một tay đặt nằm im trêи bàn, nhìn chằm chằm cái thìa trước mắt, đến một chút phản ứng cũng không có.
Hàn Kinh Niên nhíu mày nhìn thìa trong tay mình, anh nhìn hai giây, ngay sau đó duỗi tay, trực tiếp đặt thẳng thìa canh vào bát canh của cô.
Cái thìa và chạm với bát, phát ra một âm thanh vô cùng thanh tuý.
Hạ Vãn An hoàn hồn, không nhìn Hàn Kinh Niên, chỉ lễ phép nói một câu "Cảm ơn", sau đó liền gắp một nhánh cải dầu, tiếp tục dùng cơm.
Cho tới khi bữa cơm kết thúc, Hai Vãn An đều không thèm để ta đến chén canh của mình, cũng không uống một ngụm canh nào.
Cơm tối vừa xong, Hàn Tri Cẩn liền ngoan ngoãn chạy vào thư phòng tiếp tục làm dự án.
Bà nội chào hỏi Hạ Vãn An và Hàn Kinh Niên rồi tự mình đi tản bộ trong khuôn viên.
Hoa cỏ trong khuôn viên đều là do Lục Yến Quy quản lí, bây giờ đang là mùa hạ, chính là thời điểm trăm hoa đua nở, trong hoa viên muôn ngàn loài hoa, ban đêm gió mang theo hơi lạnh thổi qua, lại thêm chút mùi hương của hoa cuốn đi.
Đi dạo trong khuôn viên, đều là bà nội nói chuyện, thi thoảng Hạ Vãn An sẽ tiếp đôi lời, còn Hàn Kinh Niên
từ đầu đến cuối đều không nói câu nào.
Đi vòng quanh khuôn viên rộng như vậy, sau khi đi được một vòng, bà nội dừng lại: "Mấy đứa trẻ tuổi, hẳn là phải đi nhiều một chút, ta già rồi, xuống cốt không được tố lắm, vẫn là nên đi nghỉ ngơi sớm!"
"Bà nội, con đi cùng bà." Hai Vãn An thấy vậy cũng dừng bước, muốn cùng bà nội quay trở vào nhà.
"Con không cần đi cùng ta, ta muốn đi tắm rửa một chút, còn với Kinh Niên, đôi vợ chồng trẻ đi cùng nhau vài vòng nữa đi!", bà nội sợ lát sau Hạ Vãn An sẽ nói gì liền nhanh chóng lớn tiếng gọi dì Trương.
Rất nhanh, bà nội liền bỏ lại Hàn Kinh Niên và Hạ Vãn An ở đó, theo dì Trương, chống quải trượng bước vào nhà.
Không có bà nội, không khí giữa Hàn Kinh Niên và Hạ Vãn An trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.
Hạ Vãn An đương nhiên biết, đây là bà nội cố tính tạo cơ hội để cô và Hàn Kinh Niên ở cùng nhau, lần trước bà nội đã không ít lần làm như vậy, nhưng sau khi bà nội rời đi, kết quả đều sẽ là Hàn Kinh Niên mượn cớ rời đi hoặc coi cô như không khí, trực tiếp cầm điện thoại đi bắt đầu làm việc.
Lần đầu tiên, cô bởi vì có thể ở cùng một chỗ với anh một chút thời gian ngắn ngủi, hẳn sẽ rất vui, cô cũng lấy hết dũng khí chủ động tìm chủ đề bắt chuyện với anh, nhưng anh chưa từng để ý đến cô, về sau, cô cũng rất ít khi chủ động tìm anh nói chuyện, sau này, cô cũng không đợi anh chủ động liền tìm cớ rời đi trước, sau đó, cho dù bà nội có tìm trăm phương ngàn kế tạo cơ hội cho hai người ở một chỗ với nhau, nhưng tất cả đều không có bắt đầu mà đã kết thúc.