Nghe qua hai chữ "độc thân", đây là lần đâu tiên bà nghe hai từ "độc thân"...độc thân...ý chính là bị bỏ a. Dì Trương nghĩ đến đây liền lắc đầu: "Lão thái thái, tôi cảm thấy cái lo lắng này của ngài thật dư thừa, Kinh Niên thiếu gia làm sao bị Tam phu nhân bỏ được."
"Ha ha, làm sao không có khả năng, tôi coa thể thấy được."
Hàn lão thái thái xem thường, phản bác lại ts kiến của dì Trương, lại thở dài một hơi: "Kinh Niên đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá nóng vội, thật ra là rất sợ hãi..."
Từ nhỏ đến lớn, trơ mắt nhìn người thân của mình lần lượt rời đi, anh lớn, mẹ, bố, anh hai... Cho nên dần dần về sau, cũng không muốn để ý tới ai nữa.
Bởi vì chỉ khi không để ý đến, mới không sợ bị mất đi người đó.
Nghĩ đến đây, trêи khuôn mặt lão thái thái xuất hiện vẻ đau lòng: "Ai cũng không được trách móc nó...Bà lát nữa pha cho tôi một cốc sữa, để An An đem lên, nhớ bắt ép nó quá."
"Lão thái thái, ngài yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào."
Từ trêи lầu đi xuống, dì Trương trực tiếp đi vào bếp, không lâu sau liền bưng một cốc sữa bò ra: "Tam phu nhân, giấc ngủ lão thái thái gần đây không tốt lắm, tôi nấu cho lão thái thái cốc sữa, phiền cô đem lên cho bà ấy giúp tôi, tôi còn phải vào bếp nấu bữa khuya."
"Ừm, được." Hạ Vãn An vội vàng cất điện thoại, đứng dậy nhận lấy khay sữa từ tay dì Trương, đi lên lầu.
Đi vào phòng bà nội, Hạ Vãn An gõ cửa trước, đợi đến khi bên trong truyền ra âm thanh của bà nội, cô mới đẩy cửa ra bước vào trong: "Bà nội."
Hàn lão thái thái ngồi trêи sofa, mắt đeo kính không biết đang nhìn thứ gì, nghe được tiếng nói của Hạ Vãn An, rất cao hứng mà lên tiếng: "A? An An, mau tới đây ngồi..."
Hạ Vãn An đi qua, đem sữa bò nóng đặt ở bàn trà, hướng về phía ngực
mà nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện, bà nội vậy mà đang xem album ảnh.
"Album ảnh này con chưa được xem qua, xem đi..." Hàn lão thái thái nói xong liền đưa cuốn album đến trước mặt Hạ Vãn An. Bà một bên lật từng trang, một bên chỉ vào bức hình một đứa trẻ cười rất tươi, hỏi Hạ Vãn An: "An An, cháu biết đây là ai không?"
Đứa trẻ kia rất xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày có vài nét rất giống Hàn Kinh Niên, nhưng Hạ Vãn An không dám xác nhận, lắc đầu: "Không biết ạ!"
"Là Kinh Niên, lúc nó 5 tuổi..." Hàn lão thái thái một bên nói, một bên lật tìm trong album bức hình chụp Hàn Kinh Niên cho Hạ Vãn An xem: "...Đây là khi nó 6 tuổi, đây là khi 10 tuổi, đây là lúc 12 tuổi...Lúc này có phải có nét rất giống hiện tại không...Đây là khi nó 16 tuổi...Lúc này thằng bé đã rất cao..."
Khi lật đến trang cuối cùng của album, Hàn lão thái thái lại lật lại tấm hình chụp khi Hàn Kinh Niên 5 tuổi: "Bà thích nhất là tấm hình này, bởi trong tất cả các bức hình của Kinh Niên, đây là bức duy nhất thằng bé cười tươi như vậy."
"Lúc nhỏ, Kinh Niên rất đáng yêu, gặp người khác liền cười, rất được mọi người yêu thích, bất quá lại rất nghịch ngợm, khi còn học nhà trẻ, thường xuyên bắt nạt bạn học, còn dẫn đầu đi phá phách cây cối của hiệu trưởng...Sau này, thằng bé chẳng thế nào cười được nữa..."
Nói đến đây, Hàn lão thái thái hoài nghi hỏi Hạ Vãn An một câu: "Những sự việc khi Hàn Kinh Niên còn nhỏ, có phải bà nội chưa nói với con không?..."