Editor: Thảo VõBeta: LinhNhiNguyên tác đầu tay của “Gió xuân say mê” sẽ được quay sớm thôi.
Tống Âm tìm thấy cuốn sách này từ trong kệ sách, cô dành cả buổi sáng để đọc lại nó.
Cô vừa đọc vừa cầm lấy cây bút bi phác thảo một bản ở bên cạnh. Sau khi đọc xong, cô còn viết cảm nhận suy nghĩ lên trang giấy.
Lúc cô tập trung vào việc đọc sách thì không có cảm giác gì. Nhưng chờ đến khi đặt bút xuống, cô mới cảm thấy bụng mình rất đói, vừa hay cô liếc nhìn thời gian thì trời đã là một giờ chiều rồi.
Cô vội vã ghi lại những suy nghĩ vào cuốn sách, sau đó đi vào phòng bếp rồi nhanh chóng nấu một ít sủi cảo đông lạnh.
Bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, sau khi ăn xong, Tống Âm lại uống thêm hai viên thuốc trị cảm. Cô muốn tiếp tục đọc sách một lát nhưng thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, đọc được vài trang liền bắt đầu buồn ngủ.
Cô chỉ đơn giản tắt đèn bàn và nằm trên giường ngủ một giấc.
Có tiếng mưa nhỏ rơi tí tách ngoài cửa sổ, trong không khí có vài phần lạnh lẽo.
Tống Âm quấn chặt chiếc chăn bông nhỏ của mình, bàng hoàng nghĩ đến câu hỏi kia của Lâm Miêu Miêu.
Lúc ấy cô đã trả lời rằng mình không biết.
Bởi vì cô còn chưa kịp nghĩ tới nó mà cũng có thể là… do cô không dám suy nghĩ nhiều.
Với tiếng mưa xào xạc, Tống Âm nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ một giấc dài bao lâu cũng không biết, hơn nữa cô còn nằm mơ.
Cảnh tượng trong giấc mơ được phủ đầy một thứ ánh sáng vàng mờ ảo, tâm trạng mông lung, giống như một thước phim điện ảnh bị phủ bụi nhiều năm, cô chỉ có thể nhìn thấy một cảnh tượng sơ bộ.
<<Ly Tao>> là tác phẩm của Khuất Nguyên – một nhà thơ thời Chu viết, tác phẩm này sử dụng rất nhiều phép ẩn dụ, so sánh để thể hiện tâm trạng lo lắng của nhà thơ đối với đất nước và nhân dân. Do đó tạo nên thể thơ <<Ly Tao>>.
Trong giấc mơ còn vọng lên giọng điệu đầy nhiệt huyết của giáo viên Ngữ Văn.
Khi thầy đọc tới “Lộ từ từ này tu xa, ngô đem trên dưới mà cầu tác” thì ý thức của cô có một chút phiêu lãng.
Hóa ra tên của anh ấy bắt nguồn từ đây.
Trong khoảng hai mươi phút còn lại, trên tờ giấp nháp của cô tràn ngập chữ viết, nhưng thật chỉ có ba chữ lặp lại: Giang Tu Viễn.
Nhưng xui xẻo thay, đó là lần duy nhất cô làm việc riêng trong lớp thì lại bị phát hiện.
Ánh mắt sắc bén của giáo viên Ngữ Văn quét một vòng quanh lớp học, trầm ngâm nói: “Tống Âm, em hãy dịch ý nghĩa của câu này đi.”
Cô không biết thầy đã giảng tới đâu cho nên không trả lời được, cô xấu hổ mà cắn môi vài cái, trên mặt hiện lên một mảng đỏ.
Giáo viên Ngữ Văn nhìn thấy cô như thế thì trong lòng đã rõ rồi, niệm tình thành tích môn Ngữ Văn của cô không quá tệ nên cũng không trách mắng quá nhiều. Thầy nghiêm khắc nhắc nhở với giọng điệu hơi trầm: “Lần sau chú ý vào!” Rồi chỉ người khác đọc.
“Tống Tĩnh Xu, tới lượt em.” Ngón tay của thầy cong lại, gõ lên bàn của một học sinh nữ khác.
Tống Tĩnh Xu đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười ngọt ngào, giọng điệu khi trả lời câu hỏi cũng rất hay.
Cô đem tờ giấy nháp tràn ngập tên kia gấp lại, nhét sâu vào tận bên trong chiếc cặp, lắng nghe các bạn xung quanh bàn tán.
“Giang Tu Viễn, Tống Tĩnh Xu, tớ phát hiện tên hai người bọn họ rất hợp đấy. Tên một người thì lấy từ <<Ly Tao>>, còn tên người kia thì lấy từ <<Kinh Thi>>. Cả hai đều nghe rất hay, còn thơ mộng nữa.”
“Không chỉ tên hợp mà gia thế và ngoại hình cũng rất xứng đôi luôn. Nghe nói hai người này từ nhỏ đã biết nhau, hai gia đình có quan hệ bạn bè. Cái này đúng là cốt truyện thanh mai trúc mã trong các bộ phim thần tượng ngôn tình đó.”
“Chả trách đám nữ sinh trường chúng ta đi tỏ tình lại bị từ chối mà ra về, có một cô bạn thanh mai toàn diện 100 điểm như vậy, làm sao cậu ấy còn có thể để người khác lọt vào mắt chứ.”
“Tớ nghe nói vào lễ kỷ niệm thành lập trường vào tháng sau, hai người bọn họ sẽ lên sân khấu biểu diễn dương cầm. Đây còn không phải là cầm minh hòa sắt trong truyền thuyết đó sao?”
—–
Đến khi trời sắp buông xuống hoàng hôn, Tống Âm mới chịu tỉnh từ trong giấc ngủ.
Vừa mới mở mắt ra, ý thức của cô vẫn còn hỗn loạn, không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, mất một lúc sau cô mới tỉnh táo lại.
Cô ngủ quá lâu nên cảm thấy có chút khát liền ngồi dậy, cầm ly nước ở trên đầu giường lên, uống một ngụm nước trong ly.
Cô từ từ nhớ tới giấc mơ hồi nãy, một điều rất vi tế và bình thường, theo logic thì lẽ ra nó đã bị chôn vùi trong dòng sông dài năm tháng.
Tống Âm chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể nhớ lâu như vậy.
Cho đến tận hôm nay, cô đã không thể nhớ rõ tên của những bạn học cùng lớp đó, nhưng cuộc trò chuyện nhỏ giữa bọn họ thì cô gần như không quên sót một chữ.
Có lẽ ở trong tiềm thức của cô cũng cho rằng Giang Tu Viễn ở cùng với Tống Tĩnh Xu mới càng xứng đôi hơn.
Vì vậy trong khoảng thời gian bắt đầu khi anh nói muốn hẹn hò với mình, ngoài vui mừng ra, cô còn có cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Lúc cô đang ngơ ngác thì chiếc điện thoại đặt ở trên gối vang lên hai tiếng. Tống Âm cầm điện thoại lên, click mở màn hình ra xem.
Một tin nhắn đến từ người đại diện của cô.
Lâm Miêu Miêu: Âm Âm, chị đã liên lạc với đạo diễn bên kia, đạo diễn Trần sẵn sàng cho em một cơ hội thử vai, gặp nhau vào thứ Sáu. Em nhớ chuẩn bị tốt nhé, cố lên!
Một tin nữa đến từ Chu Sanh Sanh – một người bạn thân nhiều năm của cô.
Sanh Sanh: Ngày kia là bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Yến Lễ, Âm Âm, cậu đi cùng với tớ đến tham dự nhé ~
Tống Âm trả lời tin nhắn của Lâm Miêu Miêu trước: Cảm ơn chị Miêu Miêu, em sẽ cố gắng giành lấy vai diễn này ~
Nhìn lại Wechat của Chu Sanh Sanh, cô liền có chút do dự.
Thẩm Yến Lễ là bạn tốt của Giang Tu Viễn. Trước kia khi cô còn hẹn hò với Giang Tu Viễn, anh đã đưa cô đi ăn cơm chung với Thẩm Yến Lễ vài lần.
Nhưng cô và Thẩm Yến Lễ ít nói chuyện với nhau, cũng không được xem là có quan hệ thân thiết.
Hơn nữa nếu cô đến đó, sẽ khó tránh khỏi việc gặp lại Giang Tu Viễn. Mấy ngày nay tần suất gặp mặt của hai người bọn họ có phải quá nhiều rồi không?
Khi lời từ chối còn chưa kịp nói ra thì tin nhắn của Chu Sanh Sanh lại xuất hiện chớp nhoáng lần nữa.
Sanh Sanh: Hu hu hu, cầu xin cậu, Âm Âm, làm ơn đi cùng với tớ ~~
Sanh Sanh: Cậu biết đấy, tớ không thân với mấy bạn nữ kia nên cũng không có gì để nói, tớ chỉ thân với cậu nhất thôi!!!
Sanh Sanh: Đừng từ chối tớ jpg.đáng yêu
Sanh Sanh: Vô cùng đáng thương jpg.
Cô bạn này tiếp tục làm nũng và bán manh, thậm chí còn gửi rất nhiều tin nhắn. Tống Âm thực sự dễ bị mềm lòng, cô nhất thời xấu hổ không dám nói lời từ chối.
Cô do dự vài phút liền gõ chữ: Được rồi! Tớ sẽ đến tham gia vào ngày kia.
Sanh Sanh: Hi hi hi. Âm Âm, cậu là tốt nhất, tớ yêu cậu đến chết mất, buổi sáng ngày kia tớ sẽ lái xe tới đón cậu.
Sanh Sanh: Đối thủ chỉ jpg.
Tống Âm gửi lại cho cô ấy một dán nhãn hình con gấu đáng yêu gật đầu, sau đó gửi địa chỉ nhà.
Đến ngày đã hẹn, Tống Âm sớm đã rời khỏi giường.
Cô chỉ sửa soạn đơn giản, trang điểm thật nhẹ nhàng, rồi cầm món quà đã chuẩn bị sẵn bước ra khỏi cửa.
Sau khi cô đứng dưới lầu đợi vài phút, một chiếc xe Ferrari màu đỏ rực, rất có phong cách phóng tới.
Cửa xe từ phía trong đẩy ra, một cô gái có dáng người cao gầy, tóc hơi xoăn, trang điểm thanh tú bước ra.
Ngay sau khi hai người nhìn mặt nhau, Chu Sanh Sanh đã không thể chờ đợi nổi mà liền nhiệt tình ôm lấy Tống Âm một cái.
Sau đó cô ấy cẩn thận nhìn Tống Âm từ trên xuống dưới một hồi, đau lòng nói: “Chúng ta đã hơn một năm
không gặp mặt nhau, Âm Âm, cậu gầy đi rất nhiều rồi! Cằm gầy đến nỗi không thấy, trên mặt cũng không có mấy phần thịt.”
Nói xong, cô ấy còn duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Tống Âm.
Tống Âm nhịn không được mà cười: “Không sao, tớ chỉ giảm hai ba kí thôi, đâu có khoa trương như cậu nói.”
Chu Sanh Sanh không tin.
Thường ngày cô ấy nhàn rỗi không có gì làm, thích nhất xem mấy cuốn tiểu thuyết máu chó. Lúc này cô ấy im lặng nhưng não bộ lại hoạt động rất nhiều. Bạn thân của cô ấy ở trong ngành giải trí rất tốt, nhưng tại sao Tống Âm đột nhiên muốn xuất ngoại?
Chắc chắn là vì vụ chia tay đột ngột năm đó mà chịu phải cú sốc!
Cô ấy lập tức bày ra vẻ mặt vô cùng tức giận, tựa như cùng kẻ thù nói chuyện: “Âm Âm, nguyên nhân nhất định là do cậu và Giang Tu Viễn chia tay, cho nên câu mới đi tha hương một năm như thế này đến mức bản thân trở nên gầy gò, tiều tụy.”
Tống Âm dở khóc dở cười.
Cái cô bạn tốt này của cô, cái gì cũng tốt, nhưng cô ấy lại bị những cuốn tiểu thuyết máu chó đầu độc nặng vào não.
“Không phải, Sanh Sanh, cậu hiểu lầm rồi.” Cô lập tức giải thích: “Là do tớ ăn không quen đồ ăn nhanh của Mỹ nên mới gầy một chút, không có liên quan tới anh ấy.”
Chu Sanh Sanh não nề lắc đầu vài cái: “Tớ biết hết, cậu không cần bênh vực Giang Tu Viễn nữa.”
“Nói tới nói lui, đều là do đại tra nam Giang Tu Viễn này, đồ móng heo lớn, đàn ông thật sự không có thứ gì tốt! Giang Tu Viễn càng không phải thứ tốt lành gì!”
Cô ấy hùng hồn dõng dạc nói, giọng nói có khí phách, bên trong những lời chỉ trích là chứa đựng sự bất mãn, cảm xúc vừa đủ.
Ngay khi cô ấy dứt lời, cánh cửa chống trộm của tòa nhà bỗng kêu lên một tiếng “ting” mở ra. Giang móng heo lớn không nhanh không chậm đi ra.
Tống Âm sững sờ.
Chu Sanh Sanh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô liền quay đầu nhìn lại, sau đó cả người ngẩn ra.
Cảnh tượng một lần nữa có chút xấu hổ.
Tuy nhiên đã cách một cánh cửa, chắc anh ấy không nghe thấy chứ?
Với chút một tia mong đợi may mắn này, Tống Âm ngượng ngùng nở ra một nụ cười lịch, chào hỏi anh: “Chào buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, vẻ mặt không chút dao động.
Tống Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ này, xem ra anh còn chưa nghe thấy gì hết.
Chờ anh đi một lúc lâu, đôi mắt hoa mai của Chu Sanh Sanh vẫn tròn xoe với vẻ mặt khiếp sợ đến nỗi không hình dung được: “Âm Âm, cậu… cậu.. Các cậu không chỉ gương vỡ lại lành mà còn bắt đầu sống chung trước hôn nhân?”
“Không phải.” Tống Âm giải thích: “Căn hộ của tớ là do người đại diện tìm, thật tình cờ nó đối diện với căn hộ của anh ấy, hiện tại chúng tớ là hàng xóm của nhau thôi.”
“Còn có…” Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Thật ra lúc trước người đề cập tới chuyện chia tay là tớ, nó không liên quan tới Giang Tu Viễn, Sanh Sanh cậu không cần nói anh ấy như vậy.”
Chu Sanh Sanh cực kỳ khiếp sợ, đồng thời lại không hiểu, theo bản năng liền mở miệng hỏi một câu: “Tại sao, tại sao?”
Tống Âm nhíu mày, không nói.
Vẻ mặt khó xử này của cô rơi vào trong mắt của Chu Sanh Sanh, kết hợp với nội dung nói chuyện lúc trước của hai người, cô ấy cảm thấy bản thân mình hình như đã hiểu một chút.
“Tớ biết rồi.” Chu Sanh Sanh gật đầu, vẻ mặt lộ ra vài phần tiếc nuối.
“Hả?” Tống Âm ngây ngốc.
Chu Sanh Sanh nghiêm túc nói: “Cậu và Giang Tu Viễn đã hẹn hò được một năm rưỡi. Trong thời gian đó, hai người các cậu còn đi ra ngoài du lịch và ở chung một phòng. Nhưng không có xảy ra chuyện gì hết, anh ta không có chạm vào người cậu đúng không?”
Nhắc tới vấn đề này, Tống Âm đỏ mặt nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ừm.”
“Sanh Sanh, tại sao cậu đột nhiên hỏi cái này này?” Cô thấy rất lạ.
Chu Sanh Sanh liếc nhìn thật sâu vào người con gái trước mặt.
Chân mày liễu cong, đôi mắt sáng ngời, hai má như tuyết, khuôn mặt như hoa đào, khi cô cười lên càng lộ rõ hai lúm má đồng tiền đáng yêu.
Năm trước trên mạng có cuộc bình chọn về “Nữ minh tinh dịu dàng, ngọt ngào và mềm mại nhất trong lòng trai thẳng”, người bạn tốt nhất này của cô được xếp hạng nhất với lượt bình chọn cực cao!
Đừng nói tới trai thẳng, ngay cả phụ nữ nhìn cô trong một khoảng thời gian lâu cũng bị lung lay tinh thần, có những suy nghĩ không an phận.
Này… tôi muốn cong, muốn bách hợp, muốn xoa xoa bóp bóp, động tay động chân…
Đối mặt với người đẹp như vậy, đàn ông làm sao có thể kiềm chế được chứ?
Nếu có thể kiềm chế được, anh có chắc là đàn ông không?!!
“Trước kia Giang Tu Viễn có từng nhìn qua nó chưa?” Cô ấy hỏi.
Tống Âm nghi hoặc chớp mắt: “Nhìn cái gì??”
Chu Sanh Sanh buồn bã thở dài: “Này, câu hỏi này của tớ thật ngu ngốc, bản thân anh ta là bác sĩ, trong bệnh viện đều người quen, làm sao anh ta chưa từng nhìn qua, tớ nghĩ là do anh ta chữa không được.”
Tống Âm: “…”
Cô vẫn còn ở bên ngoài tình huống, Chu Sanh Sanh liền lo lắng nói với cô: “Âm Âm, cậu chọn chia tay là đúng rồi, tình yêu kiểu Pluto này không dài lâu đâu.”
“Giang Tu Viễn lớn lên rất đẹp trai, có tiền, gia cảnh tốt, nhưng nếu phương diện kia của anh ta không tốt, hai người các cậu ở bên nhau rốt cuộc không hạnh phúc!”
“Âm Âm, cậu phải biết rằng đàn ông đẹp hay không đẹp đều rất quan trọng, được hay mất càng quan trọng hơn!”
Đến lúc này, cuối cùng Tống Âm cũng nghe hiểu, đôi mắt lập tức xoe tròn, trên mặt hiện lên một mảng đỏ bừng.
Cô vừa định chuẩn bị mở miệng giải thích, đôi mắt vừa ngước lên liền nhìn thấy người đàn ông được cho là không có khả năng về phương diện đó đã đứng ở một bên từ lúc nào!
Quan trọng hơn là, cô không biết có phải bản thân mình nhìn nhầm hay không mà cô cảm thấy ánh mắt của anh mang vài phần đùa bỡn, giống như đang xem trò hay.
Tống Âm: … Xem chính bản thân mình là trò đùa, như vậy có thật sự tốt không??!
Lúc này cô thật sự bối rối, chẳng phải trên mạng hay nói đàn ông rất để ý tới vấn đề này sao?
Nói cái vấn đề kia… Lòng tự trọng của đàn ông thì sao?