*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Pinkie
Ngày làm lễ tốt nghiệp.
Vân Thư và bạn cùng phòng đều mặc đồng phục cử nhân, ngồi trên ghế dài ở sân vận động.
Tần Oánh hỏi: “Học trưởng Giang Tùy chưa tới sao?”
Vân Thư: “Đã tới rồi.”
“Hả? Sao tớ chưa nhìn thấy nhỉ?”
“Ngồi trên hàng ghế đại biểu ở bên kia.”
Giang Tùy không chỉ tới một mình mà cả Triệu Giai Chu và Tề Chiếu cũng tới. Ba người đàn ông to xác ngồi ở giữa khu phụ huynh nên rất dễ nhìn thấy.
Tần Oánh liếc mắt một cái đã nhìn thấy được bọn Giang Tùy.
Không nhịn được mà cười cười.
“Nhóm học trưởng Giang Tùy rất……” Tần Oánh không biết phải hình dung như thế nào, nhưng nhìn trên tay Giang Tùy cầm máy ảnh, bộ dáng đĩnh đạc, thật đúng là rất giống phụ huynh.
Bọn Vân Thư bắt đầu xếp hàng đi lên sân khấu, tiến hành nghi thức tốt nghiệp.
Sau khi làm lễ tốt nghiệp xong, Tần Oánh lập tức cởi mũ cử nhân ra, vui vẻ nói: “Lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng cũng đã tốt nghiệp.”
Rồi cô ấy nhìn về phía Vân Thư: “Trời nóng như vậy, sao cậu không cởi mũ ra?”
Vân Thư mím môi: “Tớ đi tìm anh ấy một chút.”
Tần Oánh vẫy vẫy tay, “Đi đi, đi đi.”
Vân Thư vén đồng phục cử nhân lên, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Giang Tùy.
Hôm nay Vân Thư có trang điểm, khuôn mặt vốn dĩ đã xinh đẹp nay càng thêm tỏa sáng, sân vận động có chút nóng làm cho khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng.
Triệu Giai Chu vừa nhìn thấy cô đã nói: “Vân Thư, chúc mừng tốt nghiệp.”
“Cảm ơn anh.”
Vân Thư đi đến bên cạnh Giang Tùy, nắm tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh ra đây một chút.”
Triệu Giai Chu ở bên cạnh tấm tắc hai tiếng, cười đến ý vị thâm trường.
Vân Thư lôi kéo Giang Tùy đi đến khu phòng học.
Giang Tùy trêu chọc nói: “Kéo anh ra đây là để làm chuyện xấu?”
Vân Thư bĩu môi: “Không có.”
Cô nghiêm túc đội lại mũ cử nhân.
Giang Tùy hiểu ý.
Người mới vừa rồi còn không đứng đắn, giờ đã lập tức nghiêm túc, đoan đoan chính chính đứng thẳng người, sau đó tự mình sửa mũ cử nhân cho cô.
Giang Tùy nghiêm túc nói: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Vân Thư chủ động nhón mũi chân lên hôn anh.
Lúc Tần Oánh lại đây tìm Vân Thư thì nhìn thấy hai người đang anh anh em em với nhau thì làm bộ bản thân cái gì cũng không nhìn thấy, bình tĩnh
nói một câu: “Hai người cứ tiếp tục.”
Giang Tùy buông Vân Thư ra, cười nhạt nói: “Về nhà lại tiếp tục.”
Vân Thư gật đầu.
Sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp, Giang Tùy mời khách, mời bạn cùng phòng của Vân Thư, còn cả bọn Triệu Giai Chu cùng đi ăn một bữa thịnh soạn.
Lần này là thật sự tốt nghiệp, Vân Thư cũng uống chút rượu, khuôn mặt nhỏ đã lộ ra vẻ ngà ngà say.
Lúc trở về, Giang Tùy đau lòng nói: “Biết rõ bản thân không thể uống rượu mà còn uống.”
Vân Thư nhếch miệng nói: “Hôm nay tốt nghiệp, em rất vui vẻ.”
Giang Tùy ôm cô vào phòng.
Giang Tùy muốn đi lấy cho cô một ly nước để làm ấm cổ họng thì Vân Thư lại dùng sức kéo anh lại, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Vân Thư lẩm bẩm nói: “Lúc trước anh nói chờ em tốt nghiệp thì chúng ta lập tức kết hôn, lời này còn tính không?”
Giang Tùy cười cười: “Tính.”
“Vậy chúng ta khi nào thì kết hôn?”
“Chờ ngày mai em tỉnh, chúng ta lại bàn chuyện này.”
Giang Tùy bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ có những lần cô gái nhỏ uống say thì mới có thể nói ra những lời này.
Vân Thư chẹp miệng hai cái, không tiếp tục dây dưa nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vân Thư vừa tỉnh dậy thì đã thấy Giang Tùy đang ngồi bên cạnh cô.
“Tỉnh?”
Vân Thư xoa xoa đầu, “Dạ” một tiếng.
“Còn nhớ rõ tối hôm qua em đã nói gì không?”
“Hả?”
Giang Tùy lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, quỳ gối trước mặt Vân Thư.
“Thư Thư, em có đồng ý gả cho anh không?”
Vân Thư nuốt nước bọt, cẩn thận nói ra hai từ ——
“Đồng ý.”