Trong một mảnh rừng trúc vàng kim, bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp là một nữ hài tám chín tuổi, nói với thiếu niên dáng người cao ngất: "Ngàn vạn đừng nói cho huynh ấy biết nhé. Nếu không sẽ không còn là bất ngờ nữa."
Diệp Trúc cười, ánh mắt lại nhìn về nữ hài: "Tiểu nha đầu chỉ là bị mê hoặc bởi bề ngoài, tính tình đại thiếu gia nhà chúng ta lạnh lùng lắm."
Nữ hài chớp chớp đôi mắt ngây thơ: "Mạt Nhi thích chơi với Hạ Ý ca ca, nhưng Hạ Ý ca ca chẳng bao giờ để ý tới người ta cả."
Thiếu nữ bên cạnh nhéo nhéo gò má của nữ hài: "TIểu nha đầu nói gì đó, không biết xấu hổ. Người ta đã không để ý tới muội rồi mà muội còn muốn chơi cùng người ta, chẳng lẽ không biết là chúng ta không thể trèo cao người ta sao?"
Tiểu cô nương thẹn thùng trốn sau lưng thiếu nữ: "Mạt Nhi sai rồi, Mạt Nhi chỉ là thích Hạ Ý ca ca thôi mà."
Diệp Trúc lại cười một tiếng: "Thanh Nhi, muội cũng đừng nói vậy, tiểu hài tử không cân nhắc nhiều như vậy. Đã như vậy thì để ta dẫn đại thiếu gia ra ngoài chơi cùng Mạt Nhi là được. Kỳ thật... lão gia quá bận rộn chuyện chính sự, rất ít quan tâm đại thiếu gia. Các muội còn nhớ tới sinh nhật của ngài ấy, còn chuẩn bị quà cho ngài ấy nữa, ta nghĩ... Chắc là đại thiếu gia sẽ rất vui."
Thanh Nhi cười dễ thương, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu điều gì đó: "Diệp Trúc ca ca, huynh thật tốt."
Diệp Trúc đỏ mặt: "Thanh Nhi, không cần khách khí như thế."
"Vậy... ngày mai gặp. Nhớ nhé, miếu sơn thần, không gặp không về."
"Không gặp không về."
Diệp Trúc xoay người về phủ, trong đầu lại toàn là khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Nhi. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hình bóng nàng đã khắc ghi trong lòng hắn, đuổi mãi mà không đi.
Diệp Trúc sẽ không phản bội Hạ Ý, nhưng hắn tin tưởng Thanh Nhi.
Hạ Ý vốn là người cẩn thận, nhưng hắn tin tưởng Diệp Trúc.
...
Bóng dáng Diệp Trúc dần biến mất phía cuối hoàng hôn.
Thanh Nhi xoay người, nói với Mạt Nhi: "Mạt Nhi, làm tốt lắm."
Tiểu Mạt Nhi khẽ gật đầu. Nàng chỉ từng gặp đại thiếu gia Hạ gia hai lần, trong ấn tượng của nàng, đó là một thiếu niên tuấn mỹ nhưng trầm mặc ít lời. Lời nàng nói lúc nãy đều do tỷ tỷ dạy.
"Ngu Chiêu... Không, phải nói là Mạt Nhi mới đúng." Hạ Ý lạnh lùng cúi xuống nhìn nàng ta: "Mười năm trước, tỷ tỷ ngươi quyến rũ bằng hữu tốt nhất của ta, mười năm sau, ngươi lại muốn quyến rũ đệ đệ ta... Hai tỷ muội ngươi đúng là hạ tiện như nhau."
Hai mắt Ngu Chiêu đỏ bừng: "Im miệng! Ngươi dựa vào cái gì mà nói thế! Cha ngươi hại chết cha ta, mẹ ta cũng vì trôi dạt khắp nơi mà suy yếu thân thể, lúc sinh ta khó sinh mà chết! Mà ngươi..." Nói đến đây, nước mắt Ngu Chiêu chảy xuống: "Hạ Ý, người ta hận nhất, chính là ngươi."
...
"Tỷ tỷ của Ngu Chiêu, mười năm trước đã chết rồi."
Hạ Liên cụp mắt xuống: "Thật sao? Nhưng cũng có khả năng là giả chết..."
"Không."
Nam tử lắc đầu, thần sắc phức tạp.
"Tỷ tỷ của Ngu Chiêu –Thanh Nhi..."
Hạ Liên lắng nghe chăm chú, vô cùng muốn biết chân tướng năm đó.
"...Chết trong tay đại ca nàng."
...
Hạ Ý rất ít tổ chức sinh nhật. Hạ Tông Nguyên không để tâm tới con cái, trong mắt ông ta, hình như ích lợi còn quan trọng hơn tình thân rất nhiều.
Nhưng Hạ Ý vĩnh viễn không thể quên được, năm sinh nhật mười ba tuổi của mình.
Năm đó, hắn mất đi bằng hữu duy nhất, cũng là người làm bạn duy nhất bên cạnh hắn thời niên thiếu.
Diệp Trúc lớn hơn Hạ Ý bốn tuổi. Năm đó, Diệp Trúc mười bảy.
Diệp Trúc đã tới Hạ gia từ năm năm trước.
Một lần kỳ ngộ ngẫu nhiên, Hạ Tông Nguyên đã cứu Diệp Trúc từ trong tay bọn buôn người. Khi đó, Diệp Trúc mười hai tuổi, trong ngực hắn còn ôm một bé gái chưa đầy tháng.
Hạ Tông Nguyên vừa nhìn đã biết Diệp Trúc có cốt cách kỳ lạ, là mầm non luyện võ tốt. Vì vậy, ông ta mang hắn về Hạ phủ, muốn bồi dưỡng Diệp Trúc làm thị vệ Hạ gia về sau.
Diệp Trúc ở lại Hạ phủ. Hắn nói, từ nay hắn tình nguyện xông pha khói lửa vì Hạ gia, chỉ mong Hạ Tông Nguyên có thể đáp ứng một chuyện.
"Cầu ngài... sắp xếp muội muội của cháu vào một gia đình bình thường."
Diệp Trúc sao lại không biết Hạ Tông Nguyên là ai kia chứ.
Hạ Tông Nguyên có được hết thảy như hiện tại, là bởi đạp trên xương cốt mà đi lên. ông ta có tiền tài tiêu mãi không hết, cũng có thế lực lớn mạnh khiến người nghe sợ mất mật, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều kẻ địch.
Cho nên, hắn không muốn khiến cho muội muội mình cuốn vào dạng gia tộc thế này.
Đó là thân nhân duy nhất trên đời này của hắn.
Hắn chỉ muốn cho nàng bình an trưởng thành như một cô nương bình thường.
Cho nên, nàng không thể ở lại Hạ gia với hắn.
Hạ Tông Nguyên gật đầu: "Ta đáp ứng ngươi."
...
Lúc Diệp Trúc mới mười bảy tuổi đã có võ nghệ vô cùng cao cường.
Hạ Ý mười ba tuổi cũng có thành tựu cao hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa tuổi.
Nhưng mà... cuối cùng bọn họ cũng chỉ là thiếu niên.
Bọn họ không đánh thắng được vô số cao thủ bao vây. Huống chi, bọn họ còn trúng mê dược, mất nội lực.
Khi hai người bị trói cùng một chỗ, Diệp Trúc nói với Hạ Ý: "Ta thật có lỗi với ngài."
"Chẳng lẽ là...Thanh Nhi."
Diệp Trúc im lặng.
Mắt Hạ Ý lập tức trở nên lạnh giá.
Trước khi tới, Diệp Trúc cũng không nói cho hắn biết vì sao phải dẫn hắn tới nơi này. Nhưng hắn tin tưởng Diệp Trúc, hắn biết rõ rằng Diệp Trúc sẽ không phản bội mình, cũng vĩnh viễn không làm hại mình.
Hạ Ý chỉ hối hận mình không sớm nghĩ tới, chính hai tỷ muội Thanh Nhi không rõ lai lịch kia đang lợi dụng Diệp Trúc!
"Chúng ta nhất định phải nghĩ cách chạy trốn."
Càng đến lúc này thì càng không thể bối rối. Hạ Ý tự nhủ với mình như thế.
"Ta nhất định... sẽ không để ngài chết ở đây."
Giọng nói của Diệp Trúc, kiên quyết mà thê lương: "Đại thiếu gia... Dù thế nào đi nữa, ta nhất định phải... để người bình an về Hạ phủ."
Cho dù là... hi sinh bản thân mình.
...
"Ngươi có từng nghe nói một loại ám khí, gọi là Tử Huyết."
Giọng Hạ Liên hơi run run: "Ta nghe nói đó là một loại... kịch độc. Người dùng độc này sẽ bị nổ, mỗi giọt máu bắn ra trên thân thể hắn đều biến thành kịch độc chết người. Đây là một trong những phương pháp đồng quy vu tận, lẽ nào..."
Quá mức tàn nhẫn, nàng không dám nghĩ.
Nam tử thở dài: "Năm đó, đại ca nàng tận mắt chứng kiến thân thể Diệp Trúc... nổ tung trước mặt mình."
...
Từ trước tới giờ, Hạ Ý không hề biết rằng, trên người Diệp Trúc mang theo Tử Huyết.
Ngày đó, hai người nghĩ cách cởi dây thừng, nhưng làm thế này chạy trốn dưới sự canh gác tầng tầng lớp lớp là một vấn đề.
Diệp Trúc nói với
Hạ Ý: "Đại thiếu gia, ngài trốn ở đằng sau tượng sơn thần, đừng ra vội. Ta dẫn bọn họ rời đi, ngài hãy nhân cơ hội chạy đi. Khi chạy tới cửa, bọn họ sẽ chú ý tới ngài mà lơ là người bên cạnh, không để ý tới ta nữa. Chúng ta chia nhau chạy, có lẽ còn có một đường sống."
Hạ Ý nhíu mày, đây hình như cũng không phải là một kế hoạch tốt.
"Chúng ta không có thời gian nghĩ phương án tốt hơn." Diệp Trúc nói: "Chỉ có thể thử cách này trước, nếu không thì ai cũng không trốn được."
Tình thế bức bách, chỉ có thể được bước nào hay bước ấy.
Nói xong, Diệp Trúc làm sập cửa. Tiếng động lớn như vậy khiến tất cả bọn trông coi đều xông vào bao vây bọn họ.
Hạ Ý núp sau tượng sơn thần, định tìm cơ hội chạy ra ngoài, đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét của Diệp Trúc:
"Đại thiếu gia, ngàn vạn đừng tới gần!"
Tiếp đó, chỉ trong nháy mắt, bên tai Hạ Ý vang lên âm thanh như núi lở đất trôi.
Trong một mảnh huyết quang, hắn nhặt được một mảnh vạt áo vụn. Đó là một mảnh vải sạch sẽ, trên đó còn thêu thúy trúc xanh biếc.
Chủ nhân của mảnh áo đã từng giống như thúy trúc này vậy, anh tuấn cao ngất.
Nhưng hiện tại, huynh ấy đã biến thành bọt máu văng ra bốn phía, ngay cả toàn thây cũng không được.
...
Ngày đó, Hạ Tông Nguyên rất ngạc nhiên là Hạ Ý còn sống sót trở về.
Thấy Diệp Trúc không ở bên cạnh Hạ Ý, thốt lên hỏi: "Diệp Trúc..."
"Huynh ấy chết."
Chỉ có ba chữ.
Trừ đó ra, hắn lại không nói một câu nào nữa với Hạ Tông Nguyên.
Hạ Tông Nguyên không thấy rõ vẻ mặt lúc này của Hạ Ý.
"... Dù là thế nào, con bình an trở về là tốt rồi."
Hạ Ý không đáp lại, xoay người trở về phòng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cũng không nhắc tới một chữ nào về chuyện này nữa.
Nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được, bắt đầu từ ngày đó, trên người Hạ Ý liền mang theo lệ khí rất nặng, cho dù lúc không nói chuyện đều khiến người ta cảm thấy áp bách bức người.
Một tháng sau, hắn tra được tung tích của tỷ muội Thanh Nhi.
Hắn lạnh lùng nhìn nữ tử tên Thanh Nhi kia.
Trước khi động thủ, hắn chỉ nói một câu với nàng ta.
"Chưa bao giờ nghĩ tới, người thứ nhất ta giết lại là một nữ nhân."
...
Sắc trời đã hơi tối.
Hạ Liên và nam tử đều trầm mặc im lặng.
Nam tử nhìn thoáng qua Hạ Liên: "Một lát nữa là tối rồi, chúng ta đi thôi. Ta đoán là tiếp đó không lâu, đại ca ngươi sẽ mang Ngu Chiêu tới nơi này, ôn chuyện."
Hạ Liên đi theo hắn, đột nhiên hỏi: "Nếu như chuyện năm đó là như thế, vậy tại sao đại ca..."
"Nàng định hỏi, vì sao... hắn không giết Ngu Chiêu hả?"
Hạ Liên gật đầu.
Nam tử cười: "Ta cũng từng hỏi hắn vấn đề giống như vậy. Vì sao... không giết Ngu Chiêu đâu..."
...
Ngu Chiêu hô hấp dồn dập. Hắn cách nàng ta rất gần, chóp mũi cơ hồ gần chạm vào nhau.
Cánh tay nàng ta bị hắn khống chế, không thể động đậy chút nào.
"Ngươi có biết năm đó tại sao ta lại không giết ngươi sao?"
Hắn thầm thì bên tai nàng ta, nghe thấy tiếng tim đập và sự run rẩy của nàng ta: "Năm đó ta nhìn ngươi, đoán xem ta đã thấy gì trong mắt ngươi? Ngoại trừ sợ hãi và cừu hận, còn có một loại... tuyệt vọng thấy chết không sờn."
Ngu Chiêu nhắm mắt lại, nhớ tới chuyện mười năm trước, tỷ tỷ chết, kế hoạch báo thù của các nàng thất bại, nàng tưởng rằng nàng sẽ rất nhanh xuống dưới đó với cha mẹ và tỷ tỷ... bốn người nhà họ sẽ rất nhanh đoàn tụ.
"Ngươi đã ôm quyết tâm phải chết đứng trước mặt ta... ngươi nói, ta giết một kẻ muốn chết thì có ý nghĩa gì? Hả?" Môi Hạ Ý lạnh lùng áp vào tai nàng ta, hơi thở ấm áp khiến nàng ta có chút ngứa, nhưng lời nói toát ra từ miệng hắn lại khiến máu huyết toàn thân nàng ta cơ hồ đông lại.
"Ta chẳng những muốn cho ngươi sống, ta còn muốn cho ngươi từng bước một nhặt lên quyết tâm báo thù, từng bước một cho ngươi tìm được hi vọng... Khi ngươi tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay thì sẽ phá hủy toàn bộ lòng tin của ngươi. Ta muốn... ngươi sống không bằng chết!"
Ngu Chiêu cắn răng, không cho nước mắt chảy ra hốc mắt. Cuối cùng thì mười năm này, trăm phương ngàn kế để báo thù, bất quá chỉ là một hồi trò cười!
"Ngươi tưởng rằng ngươi bày mưu nghĩ kế, nhưng ta nói cho ngươi biết, hết thảy những việc ngươi làm trong mười năm này, từ trước đến giờ đều nằm trong lòng bàn tay ta." Hạ Ý bóp chặt cổ tay nàng ta, dùng sức ngày càng mạnh, như là muốn bóp nát xương cốt, khiến nàng ta rên lên đau đớn.
Đột nhiên, nàng ta phá lên cười ha ha.
"Nhưng mà Hạ Ý, ngươi cuối cùng đã tính sai một bước."
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngu Chiêu do kích động mà có chút vặn vẹo: "Ngươi nhất định cho rằng, kế hoạch của ta là giết Oanh Nhi trước, giả thần giả quỷ là để Không Duyên vào Hạ phủ hạ độc các ngươi – bất kể Không Duyên có phải là người của ngươi hay không?"
Ánh mắt Hạ Ý nhàn nhạt: "Chẳng lẽ không phải?"
Ngu Chiêu cười lạnh: "A, ngươi sai rồi, Oanh Nhi... không phải ta giết! Tại Hạ phủ này còn có những người khác! Hắn lợi dụng ta, nhưng đồng thời cũng là lợi dụng ngươi."
Hạ Ý trầm mặc.
Đột nhiên, hắn hỏi nàng ta: "Vậy ngươi biết Oanh Nhi là ai giết sao?"
"Buồn cười, sao ta sẽ biết chứ." Ngu Chiêu cắn môi, trong đôi mắt tràn đầy cừu hận: "Cho dù biết rõ, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết!"
"Được." Hạ Ý đột nhiên thu hồi bàn tay đang bóp chặt cổ tay nàng ta: "Vậy ta nói cho ngươi biết."
Hắn hung hăng bóp cằm nàng ta, lời nói không có chút tình cảm nào..
"Ta giết."