“Đừng khóc, ta không sao.” Trục Phong đau đến sắc mặt trắng bệch, bị An Nhi nhấn một cái, chỉ có thể bảo hộ An Nhi trong ngực, không để cho y nhìn thấy miệng vết thương.
“An Nhi, trở lại.” Thanh âm Thánh Vũ đế lạnh đến dọa người.
An Nhi khóc dùng sức lắc đầu, đem đầu cùi vào trong ngực Trục Phong, đưa tay ôm thật chặc eo Trục Phong.
“Ta nói một lần cuối cùng! Trở về!” Thánh Vũ đế đưa tay, trong mắt một phần tuyệt vọng, một phàn bi thương.
“Không muốn!” An Nhi tựa hồ quyết tâm muốn ở cùng một chỗ với Trục Phong, gắt gao cắn môi dưới.
Thánh Vũ đế cắn chặt môi mỏng đến bật máu, cả giận nói: “Là ngươi ép ta!” Dứt lời lại cầm kiếm chém về phía Trục Phong!
Thân thủ Thánh Vũ đế rất tốt, Trục Phong còn ôm An Nhi trong tay sao có thể tránh? Mắt thấy kiếm kia sẽ chém vào trên người Trục Phong, An Nhi hét lên một tiếng, dùng thân thể chính mình ngăn cản, Thánh Vũ đế cả kinh vội vàng thu kiếm nhưng đã không còn kịp, một kiếm vừa rồi đã đánh vào vai An Nhi. Thánh Vũ đế taamt ình hoảng hốt, không dám rút kiếm.
An Nhi đau đến không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thần chí có chút mơ hồ.
Trục Phong kinh ngạc,hắn vốn tưởng rằng Thánh Vũ đế chỉ là cậy mạnh nhưng không nghĩ đến hắn lại vô lý đến trình độ này. Mình và Tiểu An là lưỡng tình tương duyệt, nếu ở Đại Lý tuyệt đối sẽ không ai can thiệp. Trục Phong không nghĩ tới, sự tình sẽ tiến triễn đến mức này! Hắn ôm lấy An Nhi phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, nhấp nhô vài cái đã không thấy bóng dáng.
Thánh Vũ đế vì tổn thương An Nhi, tâm tình hỗn loại để Trục Phong chạy thoát, chờ đến lúc hắn đuổi theo thì đã sớm không thấy bóng dáng Trục Phong đâu nữa, ngơ ngác nhìn máu trên đất lòng Thánh Vũ đế càng đau. Hồi lâu sau mới câm hận hỏi: “Tần vương gia vẫn còn ở trong kinh?”
Thị vệ nơm nớp lo sợ gật đầu: “Còn.”
“Bảo hắn tới gặp trẫm!”
Thời gian vừa vặn uống hết một chun trà, Tần vương gia liền đến, Thánh Vũ đế vừa nhìn thấy hắn lập tức hừ lạnh: “Ngươi quả thật nuôi được một đứa nhi tử ngoan!”
Cả đời Tần vương gia kiêu ngạo nhất chính là đứa nhi tử này, cũng đã sớm biết chuyện của Trục Phong và An Nhi, mỉm cười thay nhi tử nói chuyện: “Tên hỗn tiểu tử kia nhà thần mặc dù có chút điên khùng, nhưng cũng có thể xem là nam tử hán đại trượng phu, ngài để nhi tử ngài cho nó tuyệt đối có thể an tâm.”
Những lời này không khác gì tưới dầu vào lữa giận của Thánh Vũ đế, trong nháy mắt Thánh Vũ đế dậy sát tâm, nhanh như chớp một kiếm vừa ra, nụ cười trên vẫn đọng lại trên mặt Tần vương gia nhưng người đã thẳng tắp ngã xuống.
“Bệ hạ!” Thị vệ kinh hãi, địa vị của Tần Vương gia không thấp hơn chư hầu một nước, giết hắn chỉ sợ hậu hoạn khôn lường.
Thánh Vũ đế âm ngoan trầm