“Khanh Nhi.” Trục Phong vuốt ve bả vai đơn bạc của muội muội: “Là ca không tốt, ca không chịu trách nhiệm, mới để ngươi mệt mỏi như vậy. Thật xin lỗi, ca sẽ không làm việc có lỗi với Tần gia nữa….”
======Ta là phân cách tuyến đáng eo====
An Nhi đi đến Đại Lý nhưng không nhìn thấy bóng người y tư mộ. Đi theo phía sau thị vệ, bị lão quản gia mang vào nhà, chỉ thấy một nữ nhân dung mạo dử tợn.
“Ngươi chính là Tống An?” Thanh âm nữ nhân rất kêu căng.
“Hừ.” Nữ nhân hừ một tiếng quay đầu phân phó quản gia: “Mang hắn đi xuống, hắn đến đây không phải là thiếu phu nhân, nhớ bổn phận!”
An Nhi bị mang vào một căn phòng, bốn bề thông gió, trên vách tường loang lổ vết nước.
“Nơi này….” An Nhi nghi hoặc nhìn ông.
Quản gia chỉ biết hài tử này hại chết lão gia, vương gia đối với thuộc hạ luôn hòa ái dễ thân cận, rất được lòng người, đương nhiên quản gia đối với An Nhi không tốt, quát mắng: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Thật muốn là Thiếu phu nhân?”
An Nhi ủy khuất cắn cắn môi.
“Đi, quét hết lá câu trên tiền viện cho ta, bằng không đừng hồng ăn cơm!”
“A?” An Nhi thất kinh, từ trước tới giờ y chưa từng làm việc nặng.
“Giả bộ yếu ớt cái gì!” Quản gia đẩy y tới tiền viện, kín đáo đưa cho y một cây chổi hùng hùng hổ hổ rời đi.
An Nhi khi nào từng quét đất?Dùng chổi quét nữa ngày cả trời đầy bụi bặm, dù sao An Nhi cũng mới mười bốn tuổi, tay nhỏ chân nhỏ không cần nghỉ chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi, ngồi xuống bồn hoa chu cái miệng nhỏ nhắn.
Một cước đá vào người làm An Nhi lảo đảo một cái té lăn trên đất, ngựa An Nhi đau đớn khó chịu, che ngực hồi lâu không thể động đậy.
“Muốn chết sao? Làm việc còn dám lười biếng? Không biết quy củ!” Quản gia nổi giận đùng đùng trở lại.
“Ta…” Nước mắt lởn vởn quanh hốc mắt An Nhi nhưng quật cường không chảy xuống.
“Một canh giờ sau ta sẽ trwor lại kiểm tra, nếu trên đất còn một mảnh lá cây thì tương đương với một roi, ngươi tự mình đếm đi!”
An Nhi chịu đựng lòng ngực đau đớn, ủy khuất cầm chổi lên, An Nhi không biết quét sân, khó khăn lắm mới đem lá cây phía đông dồn lại một chỗ, phía tây lại có lá cây rớt xuống, khó khăn lắm mới quét hết lá cây phía tây, phía đông lại có gió thổi là lá cây bay tán loạn.
An Nhi gấp đến độ nước mắt cũng rơi xuống.
Quản gia cơm nước xong, thỏa mản xỉa răng đi đến, vừa thấy một mãnh bừa bãi trên đất liền tức giận: “Có vậy mà ngươi cũng làm không xong?”
An Nhi cúi đầu không dám nói lời nào.