“Tần Trục Phong!” Ngoài cửa vang lên thanh âm Tần Khanh.
Trục Phong cả kinh, đặt An Nhi lên giường: “Ngươi đừng ra ngoài.”
“Không.” An Nhi nắm chặc vạt áo hắn: “Ta cùng ngươi.”
Trục Phong ngẩn người, chậm rãi gật đầu.
Tần Khanh ôm bài vị phụ vương, quỳ ở trước cửa, sau lưng nàng chính là Nam Cung một thân tử y.
“Khanh Nhi, ngươi làm vậy là ý gì?” Trục Phong trầm mặt, khó khăn lắm mới bỏ xuống được mối thù gia tộc, không chút cố kỵ cùng An Nhi bên nhau, Khanh Nhi như vậy rốt cuộc có ý đồ gì?
“Ta có ý gì? Ca ngươi thật sự không biết?” Tần Khanh cười nhạt.
“Tần đại ca….” Nam Cung ôn nhu kêu một tiếng, nước mắt tràn mi.
“Ca, Tần gia ta không chưa nổi người này!” Tần Khanh lạnh lùng nhìn An Nhi.
“Khanh Nhi! Ta không cho phép ngươi nói như vậy!”
Tần Khanh cười nhạt: “Vậy ngươi muốn ta nói như thế nào?”
Trục Phong thở dài: “Khanh Nhi, vô luận như thế nào ta nhất định phải cùng một chỗ với An Nhi, không có hắn, ta không sống được. Nam Cung muội muội, là ta có lỗi với ngươi.”
Nam Cung che mặt nức nở.
“Ca!” Tần Khanh giận dử: “Được, Được! Phụ vương, Tề ca! Cái ngươi thấy không!” Trong nháy mắt lại trở nên hung ác: “Ngươi muốn cùng y? Được, như vậy lập tức giết ta, dẫm lên xác ta mà đi!”
“Khanh Nhi!”
Tần Khanh rút kiếm bên hông ra đặt lên cổ nàng.
“DỪng tay!” An Nhi vẫn luôn trầm mặt đột nhiên lên tiếng.
Tần Khanh lạnh lùng nhìn y.
An Nhi thở dài: “Ngươi chết, Trục Phong ca ca sẽ áy náy cả đời.”
Tần Khanh cười nhạt: “Ta chính là muốn hắn nhớ cả đời! Nhớ phụ vương hắn, muội muội hắn là do ai hại chết!”
“Khanh Nhi!” Một thanh âm già nua vang lên, Tần lão phu nhân được gia đầy nâng run rẩy đi tới.
“Nương!” Tần Khanh và Trục Phong đồng thanh gọi.
“Khanh Nhi! Không nên ép ca ca ngươi.” Lão phu nhân mặt đày nước mắt.
“Ta ép hắn?” Tần khanh cười dử tợn: “Là hắn ép Tần gia!”
An Nhi đứng bên người Trục Phong, ngơ ngác nhìn hai người cúi đầu xuống.
Tần Khanh quyết tâm cuối cùng đâm một kiếm về phía An Nhi.
An Nhi không biết võ công, lại vừa mới khỏi bệnh thân thể mềm nhũn làm sau tránh được? Trục Phong