Khi Thanh Chỉ tỉnh lại liền nhìn thấy người mà y tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất.
Thánh Vũ đế mỉm cười ôm y vào trong ngực: “Tỉnh rồi?”
Thanh Chỉ sợ hãi đẩy ra lồng ngực rắn chắc của hắn, lại giống như lấy trứng chọi đá, không hề có tác dụng.
“Đừng lộn xộn.” Thánh Vũ đế nắm lấy bàn tay nhỏ của y ôn nhu đặt vào lòng bàn tay mình.
“Ngươi…..” Nước mắt rất nhanh đảo quanh đôi mắt xinh đẹp của Thanh Chỉ.
Thánh Vũ đế thương tiếc ôm y vào lòng, lấy khăn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên khuôn mặt nho nhỏ của Thanh Chỉ, điểm điểm mũi nhỏ của y, “An nhi là nam hài tử, sao lại giống mấy tiểu nha đầu thích khóc ni?”
Nước mắt đảo quanh hốc mắt Thanh Chỉ, ngơ ngác nhìn nam nhân kia, “Ngươi…..”
“Không được gọi là ngươi, phải gọi là phụ hoàng.” Thánh Vũ đế xoa nắn hai má non mềm của y.
“Phụ hoàng…..” Thanh Chỉ dùng âm thanh nho nhỏ, nếu không chăm chú nghe sẽ không nghe y khẽ gọi.
Thánh Vũ đế nở nụ cười, chăm chú ôm Thanh Chỉ vào lòng, nghĩ đến tiểu hài tử dịu ngoan này ở trong cung phải chịu bao nhiêu ngược đãi cùng bất công, nhớ đến Yến phi bị một tay hắn đưa vào chỗ chết, Thánh Vũ đế nhẹ nhàng vỗ về Thanh Chỉ: “An nhi ngoan, đừng sợ, phụ hoàng thương ngươi, sẽ không để ai bắt nạt ngươi….”
Thẳng đến tết, Tống Lăng mới nhìn thấy Thanh Chỉ. Đáy lòng hắn luôn có một cảm giác xấu, ánh mắt phụ hoàng nhìn An nhi tuyệt đối không phải là ánh mắt của một phụ thân nhìn con của mình, đó là một loại mê luyến, điên cuồng, là loại làm Tống Lăng lo lắng cùng hoảng sợ. Tống Lăng nhiều lần muốn gặp An nhi lại bị Cẩm y vệ của phụ hoàng khách khí ngăn lại bên ngoài Ân Chu Uyển, một lồng giam hoa lệ, thật sự muốn vĩnh viễn ràng buộc An nhi sao?!
“Ca!” An nhi mở ra song chưởng nhào vào lồng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử đỏ lên, trên người là một kiện áo bào Thiên Tàm ti, bên trên dùng chỉ vàng thêu hoa văn phượng hoàng, một kiện y phục hoàng sắc, cho dù Tống Lăng là thái tử cũng không dám sử dụng.
Cho dù trong lòng đầy tâm sự, Tống Lăng cũng không biểu hiện trước mặt An nhi. Ôm lấy tiểu nhân nhi vào lòng, hôn nhẹ lên khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của y, “An nhi có nhớ ca không?”
An nhi nhẹ nhàng gật gật đầu, ngoan ngoãn vùi đầu vào lồng ngực ca ca.
Nhìn An nhi ngây thơ, Tống Lăng nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mái tóc dài của An nhi, thăm dò hỏi, “An nhi, mấy ngày nay đệ cùng phụ hoàng đều ở cùng nhau?”
An nhi gật đầu, “Ân, ở bên trong Ân Chu Uyển.”
Tâm Tống Lăng đột nhiên chìm xuống, Ân Chu Uyển, nơi đó chưa từng có phi tần hay sủng thần nào được ở lại qua đêm. Sắc mặt Tống Lăng một trận xanh một trận trắng, thấp giọng hỏi, “Hắn đã ôm ngươi?” (ý của thằng này là cha nó có nện đệ nó chưa =])
An nhi lại gật đầu, “Phụ hoàng ôm đệ ngủ, còn hôn hôn đệ.” Dứt lời, vươn hai tay ôm lấy cổ Tống Lăng, “Phụ hoàng cũng không phải đáng sợ như đệ nghĩ, hắn rất tốt.”
Cả người Tống Lăng run lên, do dự một lúc lâu, không biết làm thế nào để giải thích cho An nhi hiểu việc loạn luân kinh thế hãi tục này.
“An nhi.” Một bàn tay to lớn đoạt lấy An nhi từ trong ngực Tống Lăng.
“Phụ hoàng?!” Tống Lăng đại chấn, nhanh chóng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Thánh Vũ đế vẫn trấn định, Tống Lăng không thể đoán được tâm tư hắn.
“Nhị hoàng đệ ngươi vừa rồi bảo rất nhớ ngươi, bọn họ đều đang chờ ở đại sảnh, ngươi chớ để bọn