Tống Văn mang tâm tư dối trá, tiệc rượu vẫn náo nhiệt, trăng treo trên cành cây mọi người uống bắt đầu say, Tống Lễ ồn ào muốn đến xem hoa khôi trên sông Tần Hoài, lại bị Tống Võ cắt lời, Tống Võ say rượu ồn ào: “Hoa khôi có cái gì để xem chứ? Không có kiến thức!”
Tống Lễ không phục, lầm bầm oán giận lại bị Tống Võ nện một quyền lên đầu, vành mắt đỏ lên, miệng nhỏ mếu máo như muốn khóc.
Tống Văn nhanh chóng giảng hòa: “Ngũ đệ nói cái gì thú vị, mang ca ca đi xem một chút.”
Tống Võ thần bí cười nói: “Tam ca ngươi trăng hoa ong bướm lẽ nào không hiểu được đạo lí này? Người ta có câu ‘Hoàng gia thâm viện đông phủ tường, bất tàng nga mi tàng tu mi’.”
Tống Văn ngẩn ra, đây không phải là dân gian đồn đại gièm pha hoàng gia nuôi dưỡng luyến đồng sao? Đông phủ không phải là Đông cung sao? Không lẽ thái tử đại ca nuôi mỹ thiếu niên trong phủ? Chẳng lẽ hoàng gia trong miệng họ nói là thất đệ?
“Có ý gì?” Tống Lễ hiếu kỳ sáp lại gần, hoàn toàn quên đi việc vừa rồi bị Tống Võ đánh.
Tống Văn đương nhiên không muốn trái ý ngũ đệ táo bạo này, cười nói: “Nếu ngũ đệ hứng thú, vi huynh hiển nhiên phụng bồi.”
Bọn họ thay đổi thường phục, liền đi đến Vọng Tiên lâu lớn nhất kinh thành. Không giống với những thanh lâu khác, nơi này không treo đèn lồng đỏ, chỉ treo một đèn lồng xanh, lờ mờ chiếu sáng tấm bảng hiệu trang nhã.
Huynh đệ bọn họ đi vào, đối diện liền có tiểu nhị tiến lên tiếp đón. An Nhi chỉ đơn giản là hiếu kỳ nên mới đi theo bọn họ đến nơi này, đôi mắt hạnh to tròn sáng lấp lánh vô cùng đáng yêu.
“Thiếu gia thật không tồi.” Lão bản không khỏi hít một hơi. (ý là ổng khen ẻm đẹp đó mấy má)
Tống Văn nhếch môi, nở nụ cười kỳ quái nói, “Hảo hảo hầu hạ, hầu hạ tốt sẽ có thưởng!”
Lão bản liên tục vâng dạ, nghênh tiếp bọn họ đến một gian phòng.
Mấy thiếu niên xinh đẹp vây quanh các vị thiếu gia đánh đàn khiêu vũ, lại cười đùa mời rượu, không được bao lâu An Nhi liền cảm thấy phiền, lén lút chuồn đến hậu viện một mình ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, nhớ đến rất nhiều thứ trước kia, nhớ đến phụ thân của kiếp trước trong lòng liền run rẩy, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Tống Văn bất động thanh sắc nhìn xuống dưới lầu, làm một cái thủ thế với người đang ẩn nấp trong bóng tối, những người kia thầm hiểu, khinh thủ khinh cước lặng lẽ đi ra ngoài.
An Nhi chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, bả vai đã tê rần, mê man ngã trên đất.
Những người kia liền cấp tốc nhét An Nhi vào xe ngựa mà họ đã chuẩn bị tốt từ trước, chiếc xe ngựa được vải đen bao chặt chẽ, người đánh xe vung roi, xe ngựa lao nhanh đi.
************
Trục Phong cảm thấy hôm nay là một ngày đen đủi của mình.
Đầu tiên là bị mật thám phụ thân phái đến truy đuổi phải lẩn trốn khắp kinh thành, sau đó lại không cẩn thận làm mất túi tiền, đi trên đường còn bị nữ nhân hắt một thân đầy nước rửa chân. Còn chưa nói, vừa định tìm một nơi để ngủ một giấc, chọn đâu không chọn lại