Edit:Yann.Beta:Đậu XanhTrần Nhất Chu gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói: "Tớ loáng thoáng nghe bọn họ nói, cậu quấn lấy Thẩm Hòe An đòi cậu ấy giảng bài tập cho cậu nên cậu ấy không được nghỉ ngơi tốt, trạng thái mấy ngày nay hình như không ổn lắm."Thật ra Đường Sùng Ninh không nghĩ rằng, nghe xong câu nói này trọng điểm đầu tiên cô bắt được lại là——Thẩm Hòe An không được nghỉ ngơi tốt, trạng thái mấy ngày nay hình như không ổn lắm.Sau một giây mới nghĩ đến nguyên nhân là do mình, cô tức giận trợn trắng mắt, suy nghĩ trong đầu xoay mấy vòng, cô rầu rĩ mắng: "Đồ ngốc."Trần Nhất Chu lui sang một bên, "Bọn họ nói thật hả?"Cô không tỏ ý kiến, chỉ khẽ cắn môi: "Thật lắm miệng, sớm hay muộn gì cũng có ngày tớ sẽ xé rách cái miệng của bọn họ."Trần Nhất Chu càng lui về bên kia, "Ha ha...!Tớ tin tưởng cậu.""Cụ thể là những người nào nói?""Tớ không biết, lúc tớ ngồi ở chỗ này thì thấy bọn họ đang nói chuyện.
Hình như là...!Đới Giảo."Đường Sùng Ninh đã sớm biết Đới Giảo không phải đèn cạn dầu, nghe thấy tin này cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ tăng thêm vài phần chán ghét.Mấy người kia đi ra bên ngoài thi đấu, Đường Sùng Ninh không thể oan có đầu nợ có chủ mà đi tìm Đới Giảo tính sổ.Cô cũng lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hòe An, tuy mấy người họ nói "Cô quấn lấy Thẩm Hòe An đòi anh giảng bài tập cho cô" chắc chắn là giả, nhưng trong thời gian ôn thi Thẩm Hòe An thật sự nhàn hạ giảng cho cô rất nhiều bài, cô không biết những lúc anh giảng bài cho cô có mệt mỏi hay không.Trong lòng cô bỗng cảm thấy buồn.*Học xong tiết cuối buổi chiều, bọn họ kết thúc cuộc thi vật lý, bình thản quay trở lại.Đường Sùng Ninh ngồi tại chỗ, chống cằm nhìn Thẩm Hòe An.Dáng vẻ của anh vẫn thẳng tắp như cũ, đẹp trai đến mức khiến Đường Sùng Ninh có ảo giác cô đang ngắm nhìn một bức tranh.Không kịp chờ cô giãi bày xong nỗi niềm tâm tư, bức tranh đã bị Đới Giảo phá hủy ——Cô ta đeo cặp sách đến gần Thẩm Hòe An.Sau khi tan học xung quanh không có người, chỗ kia chỉ còn hai người họ, Thẩm Hòe An ngồi, Đới Giảo đứng.Đường Sùng Ninh cảm giác được nguy cơ, cũng đứng lên, đi về phía hai người họ.Tiến lên mấy bước, cô đã nghe được đại khái cuộc đối thoại —— Đới Giảo nói: "Cảm ơn quả táo của cậu." Thẩm Hòe An đáp lại: "Không cần phải ngại."Đới Giảo hỏi: "Nếu có người thích cậu, cậu có đồng ý yêu đương không?"Thẩm Hòe An nhìn Đới Giảo một lúc, đợi sau khi cô ta mặt đỏ tai hồng hai mắt ướt át, anh mở miệng nói: "Không, tớ không muốn yêu sớm."Đới Giảo cứng đờ mỉm cười: "Ha ha...!Lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng.""Vậy lớp trưởng có người mình thích không?"Thẩm Hòe An không trả lời.Đường Sùng Ninh thấy Thẩm Hòe An lễ phép cười với Đới Giảo, sau đó cúi đầu thu dọn đồ dùng.Đường Sùng Ninh đứng cách hai người 1 mét, không muốn lại gần nữa, trong lòng cô nghĩ ——Thì ra Thẩm Hòe An đưa táo cho Đới Giảo, Thẩm Hòe An không muốn yêu sớm.Thật ra việc Thẩm Hòe An không muốn yêu sớm, cũng không nằm ngoài dự kiến của cô.
Cô đương nhiên nghĩ đến Thẩm Hòe An là người rất thông minh nên sẽ chú tâm vào viêc học, không nên động đến việc yêu đương.Nhưng