Cống Hiến đường năm trung tâm của các viện, đường đi có chút phức tạp, Hoàng Phủ Thiên vừa đi vừa hỏi đường mới tới được địa phương cần tới.
Vốn nghĩ Cống Hiến đường sẽ là dạng nhà cao vài thước, được xây bằng gỗ quý, trát nền bằng cẩm thạch.
Đến ngơi mời thấy nó không khác gì tiệm buôn bán đồ bình thường cả.
Bên trong quả thật thanh tĩnh, chỉ có một lão đầu đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau quầy.
Lão đầu là chưởng quầy của Cống Hiến đường, khoảng năm mươi sau mươi tuổi, tóc chưa bạc lắm, có khuôn mặt hiền hòa.
- Tiểu tử đến đây đổi đồ vật hay là nhận nhiệm vụ?
Lão đầu mắt không thèm mở, miệng mấp máy nhưng tiếng lan tới thì rõ ràng vô cùng.
Người này là một cao thủ! Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc, trong lòng rút ra nhận xét như vậy.
Hắn không dám bất kính liền khom người bộ dáng bái phỏng lão đầu rồi nói:
- Đệ tử tới đây để nhận nhiệm vụ hái thảo dược.
- Ồ, ngươi là tân đệ tử sao?
Lão đầu nghe xong liền phán đoán được hắn là tân đệ tử mới nhập môn.
- Sao tiền bối biết vậy?
Hoàng Phủ Thiên hơi kinh ngạc hỏi.
- Tiền bối cái gì.
Gọi ta là Đại Chưởng quầy đi, đám đệ tử ở đây ai cũng gọi ta như vậy.
Còn việc đoán ra vì chỉ có tân đệ tử mới làm cái nhiệm vụ tìm thảo dược mà thôi, vừa kiếm ít điểm lại có nguy cơ đối mặt với ma thú, không hề đáng với công sức bỏ ra tí nào.
Lão đầu quen xem ra vô cùng quen thuộc với cách suy nghĩ của đám đệ tử trong Kiếm Trảm tông này.
- Muốn đi hái thảo dược tiếp không?
- Có.
Mục đích của hắn cũng không phải hái thảo dược mà là săn thử yêu thú, tìm thêm thảo dược kiếm điểm cống hiến chỉ là việc phụ mà thôi.
Lão đầu ở quầy phía dưới móc ra một quyển sách nhỏ.
- Thiếu niên, trong quyển sách này đã miêu tả tường tận các loại dược thảo trong Dược Sơn, cùng với các loại mãnh thú, mặt khác còn có bản đồ, là thứ các đệ tử đi Dược Sơn dã ngoại chuẩn bị.
Hoàng Phủ Thiên đang định cầm lấy thì lão đầu lại nói:
- Hai điểm cống hiến một quyển.
Được rồi, ta thấy ngươi cũng không giàu có gì, để cho ngươi một điếm cống hiến một quyển thôi.
Móa nó, còn phải lấy phí nữa, lão đầu này.
Hoàng Phủ Thiên cắt răng lấy tấm lệnh bài của mình ra đưa cho lão đầu.
Lão đầu cũng có cái lệnh bài màu sắc giống như của đám đệ tử, quẹt qua một cái liền lấy xong.
- Được rồi, phía dược phòng cần kiếm hai loại thảo dược Tam Diệp Bích Hoa và Khô Hải Thảo.
Mỗi loại năm cây.
Đem về đầy đủ sẽ nhận được ba điểm cống hiến.
Thời gian là hai ngày, nếu sau hai ngày không mang được đồ tới đây tự động coi như mất cơ hội.
Lão chưởn quầy xé một mảnh giấy da đưa cho Hoàng Phủ Thiên, trên giấy có dòng chữ liền qua tới thảo dược và số lượng cần còn có thời gian nữa.
Hoàng Phủ Thiên cầm mảnh giấy chạy tới sơn môn đưa ra lệnh bài và phiếu nhiệm vụ, các đệ tử canh cổng sau khi kiểm tra hai thứ này mới để hắn rời đi.
Không chỉ hắn mà cũng có rất nhiều người xuất môn làm nhiệm vụ.
— QUẢNG CÁO —
Vận chuyển Tật Phong bộ chạy một mạch ly khai khỏi Kiếm Trảm tông tiến tới Vạn Nguyên sơn, Vạn Nguyên sơn gọi là sơn nhưng nó bao trùm lên man hoang rộng lớn, chứa đựng đại lâm hiểm hóc.
Và Dược Sơn là một phần thuộc trong Vạn Nguyên sơn bao la rộng lớn.
Có điều nơi đó được cường giả của Kiếm Trảm tông xử lý hầu hết các loại yêu thú cường đại để đệ tử hái thuốc.
Khi Hoàng Phủ Thiên đi khỏi môn đồng dạng có mấy bóng người ẩn nấp sẵn cũng bắt đầu rục rịch, đồng dạng một bóng người trước cửa sơn môn ánh mắt ngoan độc nhìn bóng lưng của Hoàng Phủ Thiên rồi xuất sơn.
Hoàng Phủ Thiên vừa đi vừa xem bản đồ tốn khoảng nửa canh giời mới chạy tới viền của Vạn Nguyên sơn theo lộ tuyến trên bản đồ chạy một đường yên ả không gặp ma thú nào.
Khi bước tới Dược Sơn thấy núi rừng như một con quái vật thời tiền sử vắt ngang giữa trời và đất, xa xăm bất tận, rừng cây xanh biếc, đất đá gồ ghề, phong cảnh độc nhất vô nhị, ngay cả làn gió nhẹ thổi đến cũng khiến Hoàng Phủ Thiên cảm giác vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng.
Trong quyển sách kia có bản đồ đánh dấu các vị trí thảo dược cần tìm.
Hoàng Phủ Thiên nhanh chóng thu thập được Khô Hải Thảo lẩn trốn trong đám bụi cây nhỏ.
Với bộ pháp của mình bốn cây còn lại cũng mau chóng vào trong tay.
Sau khi thu thập đủ Khô Hải Thảo thì Hoàng Phủ Thiên chuyển tới Tam Diệp Bích hoa, sau đó hắn ánh mắt thâm ý nhìn về phía rừng cây bát ngát kia cười nói:
- Sao hả theo lâu tới như vậy, không có ý ra chào hỏi một câu chăng?
- Hắc, chỉ là một Hoàng Nguyên trung kì lại cảm ứng được chúng ta không hổ là người được chọn vào tham gia trận chiến các viện sắp tới có điều chọc phải tên Dương Khoan nhỏ mọn đó là ngươi xui xẻo thôi.
Một thanh niên tay vác đại kiếm trên vai bước ra khỏi khu rừng, theo lời nói chắc kẻ này chắc cũng là đệ tử của Kiếm Trảm tông, thay Dương Khoan dạy dỗ mình đây.
- Dương Khoan vẫn cay cú vì thua ta nên cử thuộc hạ tới trả thù hả? Không lẽ muốn lấy luôn tính mạng của ta về dâng cho hắn ta.
- Đầu tiên ta không phải thuộc hạ Dương Khoan, thứ hai môn quy cấm đồng môn tàn sát lẫn nhau, bị phát hiện thì hậu quả không nhỏ đâu, ta cũng không muốn làm thế.
Yên tâm ta chỉ đem ngươi đánh cho một trận, cao trọc đầu của ngươi xem như một bài học nho nhỏ.
Phiền ngươi phối hợp với ta nhé.
Thanh niên dơ đại kiếm về phía trước mặt Hoàng Phủ Thiên, lưỡi kiếm sáng quắc, dao động nguyên khí vờn quanh.
- Ngươi nên may mắn vì có suy nghĩ như vậy, bằng không ta tiện thể lấy mạng ngươi làm thử nghiệm cho công pháp của ta luôn.
Hoàng Phủ Thiên miệng lẩm bẩm, Tật Phong Bộ bùng phát đem tốc độ của hắn tăng cao trong nháy mắt chạy qua hơn mười thước, chỉ một bước đã lao đến trước mặt thiếu niên cầm trường thương, hai người giáp mặt nhau!
Vẻ mặt vô cùng đắc ý của thanh niên cầm đại kiếm, nhất thời đông cứng lại!
- Bụp!
Trước khi thanh niên kịp phản ứng, Hoàng Phủ Thiên một quyền nện vào mặt hắn, đánh cho mặt chảy máu , răng cửa rụng mấy cái, bộ mặt anh tuấn cũng bởi vì xương mùi vờ vụn mà trở nên biến dạng, ngã xuống đất.
Hoàng Phủ Thiên đem thanh niên này vứt vào trong bụi rậm, nói là khu vực này không có yêu thú nhưng chỉ cần dã thú đi qua thấy hắn trong bộ dáng đó liền chết không kịp kêu, hắn không phải người xấu nên giữ lại mạng cho hắn không phải không được.
Sau đó nhắn tiếp tục chạy trong Dược Sơn tìm thảo dược còn lại.
Đột nhiên, phía trước bỗng xuất hiện một người, mặt trắng, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, áo mù chỉnh tề, nhãn thần sắc bén, chính là một trong ba gã đạt tu vi thất phẩm của đánh đệ tử mới.
Rất nhanh người thứ hai xuất hiện, kẻ kia thấy Hoàng Phủ Thiên chạy vội tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền quát lớn:
- Tiểu tử, chịu đòn đi!
— QUẢNG CÁO —
Ngay lập tức, toàn thân đối phương khí thế cao ngất, năng lượng nguyên khí bao trùm quanh ngươi tòa ra khí tức nóng rực, như một vầng mặt trời lớn đang chiếu rọi, cương dương uy mành.
Song chưởng của thiếu niên đánh ra, gầm nhẹ một tiếng.
- Liên Hòa Kiêu Dương Chưởng!
Sóng nhiệt dời núi lấp biển hướng thẳng đến Hoàng Phủ Thiên!
Hoa cò bốn phía hoàn toàn bị sức nóng làm cho khô quắt rũ rượi.
Chưởng pháp này, đúng là vũ kỹ công kích Nhật cấp trung phẩm.
Hắn tư chất hơn người, đã luyện môn chưởng pháp này đến cảnh giới tiểu thành, hắn tin một