Trần Thập Nhất đối kháng với lão sinh của Tây viện.
Nam tử mặc tử sắc y phục, lưng đeo trường kiếm, ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Khí tức cô đọng, mặt mày lạnh lùng cao ngạo.
- Tiểu tử, ta không muốn làm tổn hại tới tân sinh, từ bỏ đi.
Bằng không khi ta xuất kiếm ắt sẽ đổ máu.
Trong giọng nói của nam dường như có một loại cảm giác vượt trội như nắm quyền sinh sát trong tay, ánh mắt hắn cùng sắc bén.
- A!
Trần Thập Nhất nở nụ cười ngây ngô nói:
- Trước đó đối thủ của ta cũng nói câu đó, và ta cũng đã vào được vòng này thôi.
- Vậy thì đừng trách ta không cảnh cáo.
Nam tử Tây Viện nguyên khí toàn thân tràn ngập, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Thập Nhất.
Khí thế phán đoán đối phương là bán bộ Huyền Nguyên cảnh cao thủ! Cao hơn Trần Thập Nhất.
Bất thình lình, Trần Thập Nhất như một mùi tên lui lại vài bước, lực lượng toàn thân bắn ra, xương cốt cũng vang lên tiếng rắc rắc, làn da rung động bùm bụp.
Rống lên một tiếng chấn động, quyền phải vung lên, bỗng nhiên đấm về phía nam tử Tây Viện.
Nam tử Tây Viện chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, một cỗ cự lực gào thét mà đến, vô cùng mạnh mẽ, bá đạo uy mãnh!
Hắn dĩ nhiên không dám đón đỡ thẳng đòn tấn công này, hai chân dẫm mạnh lùi về phía sau vài bước rồi triển khai thân pháp cấp tốc lui lại.
Tay phải nắm lấy chuôi thanh trường kiếm đeo ở bên hông, một tia kiếm quang như muốn thoát vỏ mà ra.
Trần Thập Nhất một quyền không đấm trúng nam tử Tây Viện, nhất thời cảm thấy một cỗ kiếm quang muốn phản công trở lại! Nam tử Tây Viện tay nắm chuôi kiếm, trong lúc lui bước muốn rút kiếm ra!
Trần Thập Nhất đâu chịu để hắn rút kiếm dễ dàng như vậy, nguyên khó tràn ngập hai chân, triển khai bộ pháp theo sát đối phương không dời.
- Ầm!
Hắn lại đấm ra một quyền, khiến cho không khí bị đè nén tới mức nổ vang, nam tử Tây Viện cũng, chỉ có thể tiếp tục lùi lại, càng không có cơ hội để rút kiếm.
- Ầm! Ầm!
Trần Thập Nhất liên tục đuổi đánh, từng quyền bạo lực đấm ra, mỗi một quyền đều có uy lực chấn động.
Tốc độ thân pháp nam tử Tây Viện không kém, nhưng cũng bị ép cho liên tục lui về phía sau, không dám dừng lại chút nào.
- Ầm! Ầm!
Trần Thập Nhất lực lượng cơ thể liên miên không dứt, tựa hồ vĩnh viễn không suy kiệt, từng bước dồn ép đối phương.
- Ầm!
Rốt cục nam tử Tây Viện cũng lui đến mép lôi đài.
Nam tử Tây Viện kia hoàn toàn không biết mình đã đá phải một tấm sắt! Một trận đuổi đánh, ép nam tử Tây Viện tới tận mép lôi đài, không còn đường lui nữa.
- Ầm!
Trần Thập Nhất khí thế như hổ uy, một quyền đấm ra không hề lưu thủ.
- A!
Nam tử Tây Viện phát ra tiếng gào thét kinh hãi, hắn đã không thể nào rút được kiếm, chỉ có thể cố gắng thúc dục nguyên khí toàn thân hình thành nên một tầng phòng ngự nguyên khí bên ngoài cơ thể.
Còn may là hắn có biết một môn vũ kĩ phòng ngự bậc thấp.
Trong nháy mắt, toàn thân hắn lưu chuyển một lớp ánh sáng như tơ, nhanh chóng tạo thành một cái kén bao bọc lấy cả người.
Ai ngờ hắn vừa rơi vào phòng thủ, Trần Thập Nhất không đánh với hắn nữa đá bay cả người hắn xuống dưới đài.
- Trần Thập Nhất, Đông Viện, chiến thắng.
Trọng tài tuyên bố.
Nghe được lời này nam tử Tây Viện ngẩn người, xong phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm oặt.
Không phải vì nội thương mà vị công tâm, tới kiếm còn chưa kịp rút, đã thất bại.
Tâm lý không ổn lắm liền tức giận tới ói máu.
Cả đám đệ tử đồng loạt ngẩn người, không nghĩ tới đường đường là lão sinh cao thủ lại bị Trần Thập Nhất, cái tên có mặt ngây ngốc kia hố một trận tới phun máu bất tỉnh, quá khoa chương rồi.
Trái lại Đông Viện reo hò thấu trời, đặc biệt là đám tân sinh.
Sự tình tân sinh bị lão sinh đè đánh cũng không phải ít.
Nhưng hôm nay bọn họ đã thấy được cảnh trái ngược, Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất chính là người đã cho họ thấy hi vọng.
Tân sinh cũng có thể thắng được lão sinh.
….
Ở lôi đài số mười.
Hoàng Phủ Thiên cũng đã chuẩn bị chiến với tên lão sinh của Nam Viện.
Đó là một thanh niên anh dũng khí thái, mái tóc húi cua hiếm có, mắt sáng miệng rộng, lưng ong, tay dài tới đầu gối, hai cánh tay to khỏe hơn người bình thường một vòng.
Kẻ này tên Cương Nghị, đúng là ngươi nhu tên cho người ta cảm giác cứng rắn, chắc chắn không dễ lay động.
Bốn phía lôi đài vây quanh ba trăm đệ tử đến từ Đông Viện, Nam Viện.
Tính tình Cương Nghị ngay thẳng, có uy vọng rất cao trong Nam Viện, đứng sau đệ nhất nhân Nam Viện.
Còn Hoàng Phủ Thiên là một hắc mã trong đám tân sinh được nhiều người kì vọng.
Cộng với lúc trước Nam Viện chặn được cơm xá khiến Đông Viện, Nam Viện xung đột.
Hoàng Phủ Thiên đánh bại mười đệ tử ký Nam Viện, đến Dương Khoan cũng bị hắn đánh qua khiến Nam Viện cực kỳ xấu hổ.
Cho nên trận chiến này hấp dẫn nhiều đệ tử của cả ha viện chú ý.
- Cương sư huynh, đánh bại tên tân sinh đó, lấy lại danh cho Nam Viện chúng ta!
Các đệ tử Nam Viện reo hò cổ vũ hy vọng Cương Nghị đập bẹp Hoàng Phủ Thiên, rửa hận cũ.
- Phủ Thiên huynh hãy đem nhuệ khí của bọn chúng dẫm nát đi.
Các đệ tử Đông Viện không thua kém cũng vặt lại.
Cả hai còn chưa tỷ thí mà dưới đài đã đầy mùi thuốc súng.
Xem tình hình nếu không có trọng tài trấn áp thì đệ tử Đông Viện, Nam Viện đã nhào vô đánh lộn.
Hoàng Phủ Thiên cũng hơi cạn lời, các ngươi đem ta vào làm gì mất hòa khí đôi bên.
Trên lôi đài.
Ánh mắt Cương Nghị sắc bén, chiến ý hừng hực hỏi:
- Nghe nói ngươi chẳng những một chiêu đánh bại Dương Khoan còn tuyên bố một người đơn độc khiêu chiến Nam Viện ta?
Hoàng Phủ Thiên nghe xong trán giật giật, biết ngay cũng có mấy cái lời đồn truyền đi mà, rõ ràng mình sống rất hòa nhã sao cứ phải đem nồi úp lên đầu mình.
Hắn bất đắc dĩ nói:
- Lời không phải ta nói.
- Dù ngươi nói hay không cũng vậy thôi, chúng ta không thù không oán nhưng ngươi đã chạm tới thể diện của Nam Viện, chọc tới mặt mũi của
các sư đệ chúng ta thì ta liền không bỏ qua.
Hôm nay ngươi tất bại.
Cương Nghị cũng nói thẳng, không có lòng vòng.
Đây là điển hình của người não toàn cơ bắp, đại khái câu chuyện của Hoàng Phủ Thiên bị đám Nam Viện thêm mắm thêm muối vào rồi lợi dụng Cương Nghị để trả thù rồi.
Đúng là đầu óc đơn giản.
- Ngươi rút kiếm ra đi, bằng không tý không thể rút đâu.
Cương Nghị nói.
- Kiếm của ngươi thì sao?
- Ta trước giờ không dùng kiếm, vũ khí của ta chính là hai cái này.
Cương Nghị siết chặt nắm đấm dơ lên trước mặt Hoàng Phủ Thiên nói.
Hoàng Phủ Thiên nghe vậy có chút do dự, đối phương tự tin như vậy chắc chắn tin rằng cương kiếm của Kiếm Trảm tông không làm tổn thương hắn được.
Nếu vậy dùng kiếm thì có lẽ sẽ thiệt cho hắn.
Ngoài ra hắn mới học được Hổ Nha Thập Tự Trảm là Nhật cấp hạ phẩm, dùng nó đối kháng với Cương Nghị sợ không chiếm được ưu thế nào.
Chi bằng dùng quyền đối quyền, vì Mãnh Long Kính quyết tốt xấu cũng là Hư cấp hạ phẩm, đối kháng Cương Nghị lấy quyền chế quyền chắc thích hợp hơn.
Nghĩ thông suốt, Hoàng Phủ Thiên nói:
- Vừa vặn, ta cũng muốn dùng quyền đối chiến trận chiến này.
- Được, hi vọng ngươi không hối hận.
Cương Nghị cũng không ý kiến.
Sau khi trọng tài hô bắt đầu, tức khắc đó Cương Nghị sải bước chạy nhanh đánh ra