Trận cuối cùng của vòng thứ ba chính là Bùi Đông Lai của Bắc Viện đấu với bàn tử của Tây Viện.
Vốn trận chiến này hoàn toàn không hề cân sức tí nào, đại đa số mọi người đều nghĩ bàn tử của Tây Viện tất bại.
Không ngờ tới rất nhanh bọn họ bị vả mặt, tên bàn tử mà không ai coi trọng vậy mà Bùi Đông Lai thiên tài đứng sau Bùi Vũ Long lại thua.
Thậm chí thua không biết vì sao thua! Khiến người ta trố mắt.
- Cái quái gì!
Bàn tử của Tây Viện chỉ dùng vài bộ vũ kĩ Nhật cấp hạ phẩm, cùng giao chiến với Bùi Đông Lai sử dụng dụng Nhật cấp trung thậm chí thượng phẩm cũng không phá vỡ được cục diện.
Ở dưới đài Hoàng Phủ Thiên mơ hồ cảm nhận được tên bàn tử này giống như đem các loại vũ kĩ vốn không hề liên quan lại khiến nó trở nên tương hỗ lẫn nhau.
Giống như hắn tiến vào một ý cảnh lợi hại.
Loại ý cảnh cảm quan này khiến Hoàng Phủ Thiên cảm thấy bị áp chế gắt gao, giống như đang đối đầu với một ngọn núi khủng bố.
Chắc chắn Bùi Đông Lai đang đấu với bàn tử này cũng như vậy.
Tại sao có thể phát sinh tình huống quỷ dị như vậy? Rõ ràng tên Bùi Đông Lai này khí thức chính là bán bộ Huyền Nguyên, thực lực chân chính còn mạnh hơn cả đám đệ tử của Phách Lý môn, vậy mà không thể tổn hại gì với bàn tử kia được.
Hai mươi chiêu, tên mập chỉ dùng đôi tay đánh lên người Bùi Đông Lai nhưng không hề thấy thương tổn gì cả.
Sau hai mươi chiêu động tác của Bùi Đông Lại chợt cứng lại, dường như tốc độ đại giảm.
Chớp khoảng khắc đó cuối cùng bị bàn tử cước quyền đánh bay khỏi lôi đài.
Thân hình Bùi Đông Lai thổ ra một búng máu, cả người lảo đảo ngã mặt đất, thở hồng hộc, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ và cực kỳ không cam lòng.
Thua rồi!
Hắn không chỉ thua, mà còn thua một cách nhục nhã.
Cái gì thiên tài của Bắc Viện, tới đối phương còn không ép ra dùng sức được thì còn gì là thiên tài!
Cú sốc này khiến cho không chỉ đệ tử, thậm chí đến cường giả cao tầng cũng không thể tin tưởng vào mắt mình.
- Tên bàn tử đó rõ ràng ý cảnh hắn cùng cảnh giới có sự chênh lệch.
Ít nhất mức lý giải của hắn phải đạt tới đệ tử nội môn! Chưa kể bộ pháp quái dị hắn thi triển, tới ta cũng không thể nắm bắt hoàn toàn.
Một vị trưởng lão giọng nói ngập ngừng không nắm chắc.
- Tiểu tử để tâm tới hắn trước.
Vậy là trong cuộc so tài bốn viện này xuất hiện thêm rất nhiều nhân tố thú vị khác, trừ những kẻ đứng đầu các viện.
Vòng ba kết thúc trong nhiều sự bất ngờ, một tên tân sinh và một tên bàn tử lọt vào đại chiến ngũ cường.
Hoàng Phủ Thiên chiến thắng Bắc Viện lão sinh liền mở ra một tiền lệ ở Đông Viện rằng tân sinh có thể tiến vào ngũ cường.
Đám tân sinh nhìn hắn như là ánh sao, Trần Thập Nhất đã khiến bọn họ kinh ngạc khi cầm cự với Bùi Vân Long được.
Giờ Hoàng Phủ Thiên lại cấp thêm cho họ cái kinh hỉ nữa.
Cả đám vây quanh Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất đưa tới trạm xá gọi hết đồ ăn ngon, cả đám cùng ăn cơm chém gió với nhau.
Thời gian trôi nhanh, hoàng hôn đỏ rực rơi xuống đường chân trời.
Đông Viện các đệ tử ồn ào hơn hai canh giờ sau Hoàng Phủ Thiên tìm cớ rời đi.
Đứng trước ánh trăng, Hoàng Phủ Thiên khẽ cảm thán, hắn đã đến thế giới này được khoảng nửa năm rồi.
Nửa năm kinh biến, gặp qua yêu thú, chém giết qua người, tu luyện công pháp vũ kĩ, gia nhập tông môn.
Nghĩ lại tuy hơi khó chấp nhận cũng bất đắc dĩ.
Diêm Vương đại nhân đã nói, một người không thể sống lại trên cùng một nơi.
Hắn chỉ có thể chấp nhận điều này.
— QUẢNG CÁO —
Cảm thán một hơi, Hoàng Phủ Thiên xuyên qua rừng cây nhỏ rậm rạp, Đông Tam viện của mình.
Nhớ tới Mộc Thiên Tuyết cả tuần không gặp, xem ra nàng ta vẫn có ý định tránh né mình đây mà.
Trên đường nhỏ Lâm Lộ và hai tâm phúc đã chặn ngay ở Đông Tam viện, giống như chờ Hoàng Phủ Thiên.
Lâm Lộ chậm rãi bước ra nhìn Hoàng Phủ Thiên nói:
- Chờ ngươi đã lâu.
Hoàng Phủ Thiên nhìn người này không có hảo cảm với cho lắm, hắn cảm giác mỗi lần bị Lâm Lộ nhìn giống tính kế hắn vậy, thêm cả bộ dáng lúc nào cũng cao cấp hơn người ta một bậc làm càng cho người ta không ưu thích.
Đương nhiên Hoàng Phủ Thiên không có ác cảm với Lâm Lộ, chỉ là không có hảo cảm mà thôi.
- Hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt.
Lâm Lộ nói:
- Ta quyết định một cơ hội đi theo ta, chỉ cần ngươi làm thuộc hạ của ta tương lai của ngươi sẽ rộng mở vô ngần.
Hoàng Phủ Thiên ngẩn người, ý gì đây? Muốn thu hắn về dưới chướng làm thuộc hạ hả? Hắn nghi hoặc quan sát Lâm Lô ngập ngừng hỏi:
- Ngươi khẳng định không nói đùa?
Lâm Lộ rất nghiêm túc nói:
- Ta đã xem biểu hiện của ngươi, tổng thể thực lực có sức đạt được thanh danh trong Đông Viện, còn biết sử dụng mưu trí.
Ta thật sự hy vọng ngươi tham gia với ta, ta sẽ thâu tóm Đông Viện, ngươi sẽ khống chế lòng người của Đông Viện.
Sau đó hai năm chúng ta sẽ nắm giữ tất cả ngoại môn đệ tử, cái nào Bắc Viện thiên tài đều bị chúng ta nắm trong tay.
Sau đó là nội tông, nhất thống Kiếm Trảm tông.
Lâm Lộ chận rãi nói ra dã tâm của mình không chút che giấu.
Đôi mắt lóe lên tia sáng cuồng nhiệt, kiên định, tự tin.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong trong lòng thầm hô chọc phải tên điên rồi.
Hắn đương nhiên không cười suy nghĩ Lâm Lộ, ai cũng có ước mơ và hoài bão riêng.
Nhưng hắn không điên theo người này, lời của đối phương giống như bản thân tương lai sẽ trở thành tông chủ không bằng.
Hoàng Phủ Thiên không có hứng thú làm thuộc hạ của người khác vì vậy nhẹ lắc đầu từ chối.
Lâm Lộ trầm mặc nói:
- Không lẽ thật sự muốn đấu với ta?
- Đấu với ngươi?
Hoàng Phủ Thiên khó hiểu nói:
- Đấu cái gì? Ta chỉ không có hứng thú với lời của ngươi thôi.
Chẳng hề muốn đấu gì với ngươi cả.
Ta thích cuộc sống tự tại hơn.
Lâm Lộ đánh giá Hoàng Phủ Thiên dường như muốn nhìn rõ Hoàng Phủ Thiên đang nói thật hay không.
Một lúc sau, hắn nhẹ gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
- Có lẽ ngươi cũng không muốn đấu với ta.
Hi vọng ngày đó cũng không bao giờ diễn ra.
Bằng không ngươi sẽ thua mà thôi.
Lâm Lộ nói với bộ dáng chắc chắn:
- Đừng nghi ngờ, ta nói đều là thật.
Thân phận của ta không giống ngươi cho nên ngươi sẽ không so được với ta.
Nói xong Lâm Lộ cùng thuộc hạ xoay người rời đi.
Hoàng Phủ Thiên thở dài, mình cứ gặp toàn loại người khùng điên kiểu nào đó.
….
Khai thiên nhất thức.
Hoàng Phủ Thiên ở trong sân nhà xuất ra đạo kiếm quang quái dị.
Nhất thức thi triển ra cảm giác mô phỏng thức Khai Thiên thứ nhất đến “hình” cơ bản, nhưng đây chỉ là “hình” mà thôi không hề có “ý” nào trong đó cả.
Phải nắm giữ “ý” trong đó lại không biết còn cần bao nhiêu thời gian.
Hơn nửa chỉ dùng mỗi “hình” đã ngốn một phần ba nguyên khí của hắn.
- Ta