Mục lão quỷ sắc mặt lúc đen lúc xám, nhìn làn sương mù ngày càng kéo cao hơn cả cây thụ thì Mục lão quỷ chỉ có thể bất đắc dĩ di chuyển cao lên.
Bản thân chỉ có thề nhìn hai người Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ biến mất ngay trước mặt mình.
Sương mù trong Mê Vụ Huyễn Cốc đặc biệt quỷ dị, tới ánh sáng còn không lọt vào bên trong được, một mảng mờ mịt.
Người tiến vào trong không khác gì kẻ mù, cường giả Thiên Nguyên cảnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng quan sát được chưa đầy một trượng.
Nhưng hở càng lâu thì phương hướng xung quanh càng mờ mịt.
Thiên Nguyên cảnh này thoát được vì lọt vào khu vực sương tan đi, bản thân người phải chủ động tìm ra được vị trí sương tan mà là may mắn lọt vào.
Một khi tiến vào trong thì cảm giác về phương hướng liền biến mất, mình nghĩ mình di chuyển mười bước nhưng thực ra đã đi xa vài chục bước.
Dù ở yên một vị trí cũng có giảm giác mình đã bước đi trong mơ hồ.
Quỷ dị vô cùng.
Còn muốn bay lên để thoát khỏi, cũng không được nốt.
Cường giả Thiên Nguyên cảnh sống xót ra khỏi Mê Vụ Huyễn Cốc nói rằng bay lên gần hai trăm trượng mà vẫn chưa khỏi phạm vi sương mù, trên đầu vẫn là màn trắng mênh mông.
Bay lên thêm một lúc nữa, tựa hồ có một luồng đại lực kỳ dị lôi kéo khiến thân thể vị đó càng lúc càng nặng, gần đến độ cao ba trăm trượng thì với Thiên Nguyên cảnh cũng đạt cực hạn, không cách nào lên thêm nữa.
- Mục lão quỷ, nha đầu đó đâu rồi.
Tô lão quỷ tốn thời gian lâu hơn mới bắt kịp Mục lão quỷ, sau đó hỏi.
Mục lão quỷ khóe miệng giật giật, chỉ về phía Mê Vụ Huyễn Cốc.
- Bọn hắn ở trong đó! Sao có thể, sao ngươi lại phạm phải sai lầm như vậy.
Vào trong đó muốn bắt được bọn hắn còn khó hơn lên trời.
Coi như chúng ta thất bại mất rồi.
Tô lão quỷ vội vàng nói, cũng hơi hoảng loạn mất rồi.
Mục lão quỷ cũng không nghĩ tới hắn bị một thằng nhãi vắt mũi chưa sạc lừa gạt, mặt mũi của hắn đã bị quét sạch đi mất rồi.
Hắn gằn giọng:
- Bọn chúng tiến vào trong đó cũng coi như chết rồi, thay vào đó kiếm mấy tên đệ tử Kiếm Trảm tông thay thế vào.
Tuy đây là bất đắc dĩ nhưng đỡ hơn chúng ta gánh tội.
Hậm hực nhìn Mê Vụ Huyễn Cốc dưới kia, Mục lão quỷ cũng không thể làm gì ngoài khắt tay áo rời đi.
Tô lão quỷ cũng đành như vậy.
Không may cho bọn chúng rằng những đệ tử Kiếm Trảm tông có lẽ đã rời khỏi khu vực nguy hiểm này rồi.
Muốn tìm một kẻ thế tội sơ không còn cửa.
…..
Trong Mê Vụ Huyễn Cốc.
Hoàng Phủ Thiên cùng thiếu nữ kia ở ngay cạnh nhau mới miễn cưỡng quan sát được, còn một thước trước mặt thì bị làn sương dày đặc che tới nỗi không nhìn nổi gì.
- Nếu ngươi quý trọng cánh tay thì may chóng bỏ ra.
Thiếu nữ ở ngay gần Hoàng phủ Thiên chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Thiên lúc này mới nhớ tay hắn vẫn đang dán trên eo của thiếu nữ, khoảng cách cả hai là ở ngay sát nhau.
Eo của đối phương thật nhỏ, thật thon, tới hắn cũng cảm thấy sờ thật thích.
Thêm cả một hương thơm nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy thoải mái tâm hồn may mắn được mũi của hắn bắt được.
May mà sương mù dạy đặc nên thiếu nữ không thấy được khuôn mặt lúc này của Hoàng Phủ Thiên, bằng không sẽ tưởng hắn là biến thái mà rút kiếm đâm chết hắn mất.
Hoàng Phủ Thiên vội phục hồi tâm tình, cười giải thích:
- Không phải ta không muốn buông ra, mà sương mù thế này buông ra một cái là sẽ lạc nhau, như vậy thì muốn dẫn cô rời khỏi khá khó.
- Tức là ngươi có kế hoạch có thể thoát được phải không!
Thiếu nữ rơi vào thời khắc này vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì ra mặt.
Chỉ nhàn nhạt hỏi hắn.
Bộ dáng lạnh nhạt này không hiểu sao làm Hoàng Phủ Thiên nghĩ tới Mộc Thiên Tuyết.
Cô ta cũng giống hệt như này, vĩnh viễn lãnh đạm.
- Cũng không hẳn là kế hoạch, chỉ là một suy nghĩ thôi.
Hắn nói.
Việc lao vào đây mà không có tự tin thì Hoàng Phủ Thiên cũng không dám làm.
Nhưng vì sao lại có một cái suy nghĩ táo bạo giống như vậy.
Cảm nhận được tiểu khô lâu trong khí hải đang chỉ đường cho hắn, có vẻ như làn sương dày đặc không ảnh hưởng tới tầm nhìn của nó.
Tuy hắn không nắm chắc có thể thoát ra nhưng ít nhất cũng không phải tuyệt cảnh.
Khi tình huống đó diễn ra chỉ còn mỗi lựa chọn đâm đầu vào nơi này mà thôi.
- Cô có thể nhìn được trong nơi này không.
Hoàng Phủ Thiên biết là hỏi thừa nhưng vẫn phải hỏi.
- Tới Thiên Nguyên cảnh cường giả còn không nhìn thấu được nơi này, ngươi nghĩ ta có thể không.
Thiếu nữ lạnh nhạt đáp, lời nói như có ý cảm thấy Hoàng Phủ Thiên là tên ngốc.
Hoàng Phủ Thiên ngượng ngùng cúi đầu nhìn vị tiểu mỹ nhân lạnh như băng này nói:
- Hiện tại chúng ta bắt đầu di chuyển, chúng ta cần nắm tay nhau tránh bị lạc.
Nếu mà cô bị lạc thì thôi cũng không có khả năng tìm được cô đâu.
Cô hiểu chứ.
- Ngươi có thể di chuyển trong nơi này?
Thiếu nữ nghe vậy liền hỏi.
- Cũng có một chút khả năng định vị đường, nhưng có thể rời khỏi nơi này không thì ta không dám chắc.
Hoàng Phủ Thiên nói thật.
Thiếu nữ suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu, bày tay thon nhỏ chủ động nắm lấy tay của Hoàng Phủ Thiên.
- Lạnh quá.
Hoàng Phủ Thiên bị cánh tay lạnh buốt của thiếu nữ nắm lấy hơi giật mình, hơi lạnh này còn thẩm thấu qua Minh Vương Cực thể liền biết nó lạnh tới mức độ nào rồi.
Trong lòng hắn thầm phỏng đoán có lẽ thiếu nữ này tu luyện công pháp gì đó mới làm tay lạnh như vậy.
- Khoan đã, phải bổ xung nguyên khí.
Không biết bên trong có thứ quỷ quái gì, đề phòng vẫn hơn.
Hoàng Phủ Thiên lấy lọ Hồi Khí đan cất trong ngực đề phòng ra, một hơi ăn ba viên còn lại bên trong.
Dược chảy xuôi, Khí Hải bỗng tràn đầy nguyên khí.
Còn về phần thiếu nữ cũng lấy ra một viên đan dược ăn xuống.
Làm xong việc cả hai cùng nhau đi chuyển.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên hi vọng tiểu khô lâu trong Khí Hải không hố hắn đi, bằng không cược sai thì chẳng có đường mà khóc đâu.
Di chuyển khoảng nửa tuần hương, nhưng vẫn không hề thấy đáy cùng.
Trong cái Mê Vụ Huyễn Cốc này im lặng tới đáng sợ, không có một tiếng vo ve của côn trùng chứ đừng nói tới yêu thú.
Cũng phải thôi, trong địa điểm khắc nghiệt như vậy dù có là yêu thú đều khó dễ dàng sống xót mà thích nghi tới môi trường khắc nghiệt này.
Tuy nói không có yêu thú liền an tâm một chút, nhưng cứ im lặng thế này đúng là có chút không thoải mái.
Hoàng Phủ Thiên dắt tay thiếu nữ đi cẩn thận, nhớ lại nàng ta rơi vào tỉnh cảnh này cũng tại mình, lương tâm có chút cắn rứt, sau cùng vẫn liên tiếng giải thích:
- Xin lỗi, vì ta mà cô rơi vào tỉnh cảnh này.
Thiếu nữ bị câu nói chú ý, nhìn Hoàng Phủ Thiên khó hiểu.
Lớp sương phù khiến khuôn mặt thiếu nữ trở nên mờ ảo không thấy rõ,