Mộc Dương Nhất ở trên bục sục sôi chí khí nói một hồi lâu, cuối cùng cũng nói xong, rời khỏi sân khấu.
Người chủ trì cầm micro nói với tất cả mọi người có mặt: "Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, mời mọi người ra về."
Nói là ra về nhưng rất nhiều người vẫn ngồi tại chỗ như cũ.
Chờ sau khi một nhóm người ra về, một người đàn ông cầm quà tặng lên sân khấu, cười ha hả nói với người chủ trì: "Tổng giám đốc Công nghiệp Giang Hoa- Miêu Vũ, để tiếp đón người tổng phụ trách đến tôi đã chuẩn bị một ít tâm ý nhỏ, mong anh chuyển giao cho người tổng phụ trách."
Ông ta mở cái hộp ra, bên trong là một cây nhân sâm có tuổi thọ mười năm, có thể nói là giá trị liên thành!
Người chủ trì gật đầu một cái: "Yên tâm đi, tôi sẽ chuyển giao."
"Vậy thì cảm ơn."
Miêu Vũ mới vừa đi xuống, người đàn ông thứ hai lại đi lên, một người rồi lại một người giao tấm lòng của bọn họ cho người chủ trì, hy vọng người chủ trì sẽ chuyển giao cho tổng phụ trách.
Có tượng Phật bằng vàng, có trân châu, có xe thể thao, có mã não, người nào cũng tặng thứ có giá trị liên thành, rẻ nhất cũng phải mấy trăm ngàn.
Nhìn người khác tặng đồ, mồ hôi lạnh trên trán Đinh Khải Sơn rơi lộp bộp, so với lễ vật của người khác, thứ trên tay ông quả thực có chút mất mặt.
Triệu Đồng ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Đinh Khải Sơn xách cái hộp, vô cùng tò mò hỏi: "Ông Đinh, ông tặng cái gì thế? Có thể nói cho tôi biết một tiếng không?"
Đinh Khải Sơn lúng túng nói: "Chờ lát nữa thì biết."
"Ôi, thần bí ghê." Triệu Đồng cũng lấy ra cái hộp nhỏ màu vàng của ông ta, vỗ nhẹ mấy cái rồi nói: "Tuy nhiên cho dù ông có đưa cái gì thì cũng không thể so với món bảo bối này của tôi."
Đinh Khải Sơn liếc ông ta một cái, không lên tiếng.
Thấy mọi người đều đưa quà xong hết rồi, Đinh Khải Sơn đứng dậy đi lên sân khấu.
"Ừ thì, tôi là chủ quản của chi nhánh Cục Thủy Lợi, Đinh Khải Sơn, để đón tiếp tổng phụ trách nên đã chuẩn bị một chút lễ mọn."
Người chủ trì nhận lấy thuận tay mở ra, bên trong chứa sáu chai rượu.
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng là loại rượu gì vô cùng đắt giá, sau khi nhìn rõ nhãn hiệu thì lập tức cười rộ lên.
"Có lầm hay không? Rượu Dương Tuấn? Rượu này tôi nhớ quầy bán đồ vặt chỉ có vài ngàn một chai thôi?"
"Không có tiền thì đừng tới, dù mua hai bó hoa tươi cũng đáng giá hơn nhiều so với rượu rách nát này?"
"Chậc chậc chậc, thật là mất mặt Cục Thủy Lợi mà."
Khuôn mặt Đinh Khải Sơn nóng lên, ông có nghĩ tới sẽ gặp tình huống này, nhưng khi thật sự xảy ra mới ý thức được mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Trong lòng ông bây giờ tràn đầy hối hận, tại sao lại tin tưởng tên phế vật Giang Sách kia chứ?
Thật ra thì dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết, trong một trường hợp quan trọng như vậy lại tặng loại rượu vài ngàn một chai, đây không phải tương đương với làm nhục người phụ trách sao?
Đừng nói là thăng chức tăng lương, sau khi trở về không bị đuổi đã may mắn lắm rồi.
"Đi xuống đi, đừng để mất mặt."
Đinh Khải Sơn quả thực không còn mặt mũi gặp người khác, vội vã rời khỏi sân khấu.
Người chủ trì cười ha ha hai tiếng, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Hôm nay là ngày tốt để nhậm chức, thứ đồ này xứng để tặng sao? Cút đi!"
Ông ta tiện tay bèn quăng sáu chai rượu xuống đất, giờ khắc này Đinh Khải Sơn cảm giác được mặt mũi của mình cũng đang rơi trên mặt đất theo.
Dưới sân khấu, Đinh Khải Sơn xấu hổ vạn phần.
Triệu Đồng ở một bên cũng cười đến nỗi sắp không thở ra hơi: "Này, ông Đinh, đầu óc ông mẹ nó có bệnh sao? Trường hợp này mà lại đưa rượu vài ngàn một chai? Ông nghĩ người phụ trách là kẻ nhặt đồ phế thải hay sao?"
"Không phải tôi muốn nói ông nhưng ngay cả món quà quan trọng như vậy ông cũng ăn bớt ăn xén, nói rõ ra thì ông thật là keo kiệt."
"Lần này trở về ông chờ bị đuổi đi, mặt mũi của Cục Thủy Lợi chúng ta đều bị