Đinh Mộng Nghiên nửa tin nửa ngờ, mặc dù cô cảm thấy lời nói của Giang Sách không thể tin, nhưng thấy rằng hai lần trước anh đều nói đúng cho nên cô vẫn cảm thấy hay là cứ mong đợi một lần.
Lúc này chỉ thấy Mộc Dương Nhất giơ tay cầm lên cái chìa khóa Triệu Đồng dâng lên.
Khuôn mặt Triệu Đồng lộ ra vẻ hưng phấn.
Ông ta mừng thầm trong lòng: Ha ha, gì mà thích rượu Dương Tuấn chứ, cùng lắm cũng chỉ là làm dáng một chút thôi, quay đầu lại còn không phải đã chọn trúng biệt thự sang trọng của mình hay sao? Mình không có thua.
Mộc Dương Nhất nhìn về phía Triệu Đồng: "Ông Triệu, cái chìa khóa này là ông tặng sao?"
"Dạ, là tôi."
"Ừm, nếu như tôi nhớ không lầm, nhà ở tiểu khu Phong Lĩnh cũng không rẻ.
Biệt thự bên đó, mỗi một căn trung bình cũng hai mươi triệu trở lên."
Triệu Đồng vui vẻ nói: "Đắt thì có đắt một chút, nhưng chỉ có căn nhà giá này mới có thể xứng với thân phận của tổng phụ trách!"
Ánh mắt Mộc Dương Nhất lóe lên sắc lạnh, cố ý hỏi: "Căn này là ông mua sao?"
"Dĩ nhiên."
"À? Vậy xin hỏi ông Triệu, ông thân là chủ quản bộ phận thị trường ở Cục Thủy Lợi, tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu vậy?"
Nụ cười trên mặt Triệu Đồng từ từ biến mất, cảm thấy bầu không khí hình như có chút không đúng.
"Ờ, tiền lương, mỗi một tháng chừng một vạn."
"Ừ, một vạn vậy coi như là có hoa hồng, tiền thưởng cuối năm cùng với các loại phúc lợi, một năm ông thu vào cũng khoảng chừng hai mươi vạn?"
Triệu Đồng càng nghe càng thấy không đúng: "Đúng vậy, không sai."
Mộc Dương Nhất khẽ lắc đầu: "Cái này thì thật là kỳ lạ.
Một năm thu vào hai mươi vạn thì làm thế nào mua được biệt thự sang trọng hai chục triệu? Triệu Đồng, ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?"
Toàn bộ những người ở đây đều kinh hãi, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Thật ra thì ai cũng biết trong này nhất định có vấn đề, nhưng thấy là tặng quà tâm tình, mặc dù mọi người đều cảm thấy có vấn đề nhưng cũng không nghĩ sẽ bị khiển trách.
Nhưng người tổng phụ trách mới tới này lại không nghĩ như vậy.
Tất cả những người mới vừa tặng quà đều đổ mồ hôi lạnh, số người tặng lễ vật trăm ngàn thì âm thầm vui mừng, số tặng lễ vật mấy trăm ngàn lên tới tiền triệu thì lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Dĩ nhiên lạnh nhất vẫn là Triệu Đồng.
Vài trăm ngàn đến tiền triệu thì ông ta còn có thể mượn cớ nói là tích góp nhiều năm qua, nhưng con số hai mươi triệu tệ này thì ông ta ông phải tích bao nhiêu năm chứ?
Dựa vào thu nhập của Triệu Đồng, vậy thì phải 100 năm mới có thể tích đủ!
Hiển nhiên nguồn thu của Triệu Đồng có vấn đề.
Bây giờ tay chân Triệu Đồng lạnh như băng, không ngừng nuốt nước miếng, một chữ cũng không nói được.
Mộc Dương Nhất lớn giọng: "Triệu Đồng, ông nói hai mươi triệu mua nhà này ở đâu mà ra?"
Bịch một tiếng, Triệu Đồng bị dọa đến ngã ngồi dưới đất.
Ông ta có thể trả lời là từ đâu?
Mộc Dương Nhất hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy là ông không trả lời được rồi, vậy thì vào đồn từ từ khai ra đi, người đâu, còng ông ta lại, dẫn đi."
Lập tức có mấy nhân viên mặc đồng phục cảnh sát vọt ra, bẻ hai tay Triệu Đồng ra sau lưng còng lại, giải đi ngay trước mặt mọi người.
"Đừng, sếp Mộc, có gì thì nói, đây là xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
"Buông tôi ra, các người buông tôi ra."
Cặp mắt Triệu Đồng vô thần, nằm mơ cũng không nghĩ tới tặng quà sẽ dẫn đến phiền toái lớn như vậy.
Lúc ông ta ở trước mặt mọi người bị giải đi, ai nấy đều theo bản năng cúi đầu xuống không dám nhìn, bởi vì bọn họ đều sợ mình sẽ trở thành Triệu Đồng tiếp theo.
Mộc Dương Nhất tiếp tục nói: "Thật ra thì tôi biết mọi người bên dưới đều có vấn đề, tôi xin khuyên mọi người từ nay về sau nên đàng hoàng một chút, nếu không kết quả của Triệu Đồng chính là kết quả của mọi người!"
"Những ý nghĩ dựa vào việc tặng quà kéo gần quan hệ, tôi khuyên mọi người đều tỉnh lại đi.
Tổng phụ trách sẽ không thích."
"Lễ vật hôm nay các người đưa tới, lấy lại hết đi, một món tổng phụ trách cũng không cần.
Lần này thì như vậy, nếu còn có lần sau tuyệt đối sẽ không tha cho các