Kỳ Anh Tư là người thông minh, rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn nên đã định đóng cửa lại.
Nhưng Thiên Hạt còn nhanh hơn.
Ầm.
Kỳ Anh Tư bị đá vào trong phòng, Thiên Hạt bước vào và đóng cửa lại.
“Cậu định làm gì?”
“Cần tiền à?”
Thiên Hạt không hề quan tâm đến Kỳ Anh Tư, cứ đi thẳng đến chỗ Nhậm Chỉ Lan đang bị trói trên ghế và chặt đứt sợi dây chỉ bằng một ngón tay.
Anh ta nhả ra một làn khói: “Bà Nhậm, bà có thể rời khỏi đây.”
“Hả? Chuyện này...” Nhậm Chỉ Lan vẫn còn hơi mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thiên Hạt thản nhiên nói: “Sau khi ra khỏi cửa thì rẽ trái, cứ đi thẳng sẽ có người đến đón.”
“A, được.”
Nhậm Chỉ Lan cũng không lo lắng được nhiều, thà có người cứu bà ta còn hơn bị Kỳ Anh Tư bức hại.
Bà ta rời khỏi phòng, dựa theo lời nói của Thiên Hạt đi dọc theo con đường lớn.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Thiên Hạt, Kỳ Anh Tư, Lâu Hân Duyệt.
Kỳ Anh Tư dựa vào tường, đưa tay cầm lấy một cây gậy bóng chày, hung dữ hỏi: “Là ai phái cậu tới đây? Nói!”
Thiên Hạt vẫn im lặng, chỉ lấy một sợi dây thừng ra, thắt nút, không biết định làm gì.
Kỳ Anh Tư nuốt nước miếng, đe dọa: “Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là đạo diễn lớn Kỳ Anh Tư! Tôi là người của Giải trí Bá Khổng, tôi biết rất nhiều nhân vật lớn ở Hollywood.
Cậu thử động vào tôi xem, cả thế giới sẽ truy nã cậu.”
Sau khi Thiên Hạt thắt dây xong, anh ta đi về phía Kỳ Anh Tư.
Kỳ Anh Tư định dùng cây gậy bóng chày tấn công Thiên Hạt, nhưng trong nháy mắt đã bị hạ gục, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả.
Thiên Hạt lại nói với Lâu Hân Duyệt: “Cô, lại đây.”
“Tôi không qua, tại sao tôi phải qua chứ?”
“Cứu mạng, cứu mạng.”
“Giết người.”
Lâu Hân Duyệt hét to lên, Thiên Hạt khẽ lắc đầu, sải bước tiến về phía trước và chỉ một nhát dao bổ tới đã hạ gục cô ta.
Sau đó, anh ta cởi hết quần áo của hai người ra và buộc họ quay lưng lại với nhau.
Rồi anh ta lại xé tấm ga trải giường màu trắng ra làm hai mảnh.
Một nửa viết “gian phu”, một nửa viết “dâm phụ”, rồi lại lần lượt treo lên người của Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt.
Cuối cùng, Thiên Hạt kéo hai người họ ra khỏi nhà và treo họ dưới ngọn đèn đường.
Trong chớp mắt, cơn gió lạnh đã đánh thức hai người họ tỉnh lại.
Kỳ Anh Tư giật mình: “Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra, mau thả tôi ra! Cậu làm như vậy là đang phạm tội đấy, có biết không hả?”
Lâu Hân Duyệt cũng hét lên: “Cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi biết tôi đã sai rồi, tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, anh hãy tha cho tôi lần này có được không?”
Thiên Hạt vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Không chỉ có thế, chỉ một ngón tay vừa xẹt qua đã cắt đứt cả bốn bàn chân của hai người trong tích tắc.
Gân chân đã bị cắt đứt, họ muốn chạy cũng không thể chạy thoát được.
Trong màn đêm vọng đến tiếng kêu gào thét đau đớn của một nam một nữ.
Cuối cùng Thiên Hạt nhả ra một làn khói rồi quay lưng bỏ đi.
…
Ở phía bên kia, Nhậm Chỉ Lan chạy đến cuối con đường và nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu ở ngã tư.
Khi bà ta đi tới, cửa sổ xe mở ra.
Người ngồi ở ghế lái là Giang Sách.
Ngay lập tức Nhậm Chỉ Lan hiểu rằng Giang Sách đã cứu bà ta, đôi mắt bà ta rưng rưng.
“Dì Lan, lên xe đi.”
“Ừ.”
Không cần nói quá nhiều, Nhậm Chỉ Lan mở cửa ngồi vào ghế sau, Giang Sách lái xe đưa bà ta đi.
Trên đường đi, Nhậm Chỉ Lan đã khóc.
Bốn mươi phút sau.
Xe dừng ở cửa một biệt thự, cửa xe mở ra, Giang Sách đỡ Nhậm Chỉ Lan ra ngoài rồi hai người lần lượt đi vào biệt thự.
Giang Sách đưa chìa khóa cho Nhậm Chỉ Lan.
“Dì Lan, từ nay về sau, đây sẽ là nhà của dì.”
“Này… chuyện này sao được chứ?”
“Dì không thích à?”
“Không phải, mà nó quá xa xỉ rồi.”
Giang Sách mỉm cười: “Cháu vẫn luôn ghi lòng tạc dạ chuyện năm đó dì đã quan tâm chăm sóc đến gia đình cháu, số tiền ít ỏi này chẳng là gì cả.
Hơn nữa, dì và Kỳ Anh Tư đã cãi nhau ầm ĩ như vậy nên chuyện ly hôn là không thể tránh khỏi.
Chắc chắn dì sẽ không đến chỗ ông ta sinh sống nữa, dù sao cũng phải tìm một chỗ ở mới chứ ạ.”
Nhậm Chỉ Lan nghĩ cũng