Trong vòng hơn một tháng sau, mỗi ngày Giang Sách đều chạy đến y quán Nhân Trị.
Tân Tử Dân cũng dạy dỗ không hề keo kiệt, một mặt là bởi ông ấy muốn báo đáp ân tình của Giang Sách, mặt khác cũng bởi vì ông có thể nhìn thấy bóng dáng con trai mình trên người Giang Sách.
Nếu như Tân Kỳ vẫn còn sống, nó cũng tầm tuổi như Giang Sách bây giờ.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Sách, Tân Tử Dân đều sẽ cảm thấy hơi buồn rầu.
Trong quá trình ông ấy dạy Giang Sách thỉnh thoảng sẽ hỏi anh một số chuyện liên quan đến Tân Kỳ.
Lâu dần quan hệ giữa hai người cũng này càng hòa hợp.
Tân Tử Dân thường nghĩ, nếu như Giang Sách vẫn chưa kết hôn thì tốt biết mấy, anh và Tân Uẩn xứng đôi biết bao nhiêu?
Aiz… Ông trời không có mắt mà!
Sau hơn một tháng trời chăm chỉ học hành, thêm vào đó Giang Sách cũng có thiên phú trong việc học y nên đã nhanh chóng nắm bắt được toàn bộ “khí thuật” của nhà họ Tân, hơn nữa cũng đã nắm được năm sáu phần của “Bát quái khí châm”.
Những kiến thức y thuật khác của nhà họ Tân, Giang Sách cũng đã lướt qua một lượt.
Hiện tại mặc dù Giang Sách không thể so sánh với người cấp bậc cao như Tân Uẩn hay Tân Tử Dân, nhưng cũng có thể coi là bác sĩ tương đối ưu tú rồi.
Nhất là “Bát quái khí châm” mà anh đã học được, đó là thứ mà tất cả các bác sĩ khác đều không có.
Hôm đó, mặt trời còn chưa lặn hẳn, ráng đỏ phủ cả một vùng chân trời.
Giang Sách lê tấm thân mệt mỏi về nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, Đinh Mộng Nghiên đã nói với anh: “Anh đi thay đồ đi rồi ra ngoài ăn cơm.”
“Hả? Hôm nay không ăn cơm ở nhà sao?”
“Không ăn cơm ở nhà, thím hai với chú hai đến, ông nội gọi chúng ta đến ăn cơm.”
“Chú hai? Thím hai?”
“Chính là ba mẹ của Đinh Phong Thành đó, trước giờ bọn họ vẫn sống ở nước ngoài, hôm nay mới về nước.”
“À.”
Giang Sách thay quần áo rồi cùng với Đinh Mộng Nghiên, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng nhau đến một nhà hàng gần đó, đi vào một phòng riêng.
Đinh Trọng và Đinh Phong Thành đã đến từ sớm.
Ở bên cạnh Đinh Phong Thành có một nam một nữ đang ngồi, khoảng tầm bốn năm mươi tuổi, quan hệ nhìn có vẻ khá thân thiết.
Đó chính là ba của Đinh Phong Thành - Đinh Vân Trấn và mẹ anh ta - Lương Điệp.
Sau khi nói vài câu khách sáo với nhau, mọi người tự ngồi xuống vị trí của mình.
Đinh Vân Trấn nhìn về phía Đinh Khải Sơn, dùng giọng hơi có phần châm chọc nói: “Khải Sơn à, vừa rồi anh với ba có nhắc đến em, nghe nói dạo gần đây em vẫn làm việc ở cục thủy lợi à?”
“Đúng vậy.”
“Anh nói này Khải Sơn, em cũng đã ở đó làm việc mười mấy hai mươi năm rồi đúng không? Sao vẫn chỉ là một quản lý nhỏ thế? Tiền lương một tháng được mấy đồng mấy cọc chứ? Em xem mình xem, làm anh không biết phải nói gì nữa, em cứ ngu dốt như vậy cả đời, không biết theo đuổi gì cả.
Trong ba anh em nhà họ Đinh chúng ta, chỉ có em là không có tiến triển nhất đấy.”
Đinh Khải Sơn không đáp lại, chỉ âm thầm tức giận.
Quả thật là so với Đinh Vân Trấn, một quản lý nhỏ ở cục thủy lợi như ông cơ bản là không đáng nhắc tới.
Đinh Vân Trấn dù sao cũng là trưởng chi nhánh của một ngân hàng ở nước ngoài, thân phận, địa vị, tiền bạc, muốn gì có đó, số tiền một ngày ông ta kiếm được còn nhiều hơn Đinh Khải Sơn kiếm cả tháng.
Trước mặt anh hai, Đinh Khởi Sơn chưa từng ngóc đầu lên nổi.
Con người đều thích xu nịnh cả.
Đều là con mình nhưng Đinh Trọng không có chút hảo cảm nào với Đinh Khải Sơn, hồi trước còn vì chuyện mượn tiền mà cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng ông ta lại cực kì coi trọng con trai thứ là Đinh Vân Trấn.
Đinh Trọng cười híp mắt hỏi: “Vân Trấn à, dạo này công việc của con sao rồi, vẫn ổn cả chứ?”
Đinh Vân Trấn cười đáp: “Ba, ba cứ yên tâm, công việc kia của con cũng nhàn nhã lắm, cũng chẳng phải làm gì cả.
Không giống với một số người ngày nào cũng mệt muốn chết mà lại chẳng kiếm được mấy đồng mấy cọc.”
Câu này rõ ràng là đang chọc ngoáy Đinh Khải Sơn.
Đinh Trọng nghe thấy thế cũng không tức giận mà trái lại còn vui vẻ.
Chỉ cần con trai thứ của ông ta làm ăn được thì ông ta thấy sao cũng tốt hết.
Lúc này, Lương Điệp ngồi bên cạnh Đinh Vân Trấn cố ý làm rơi đũa xuống đất gây ra động tĩnh để thu hút sự chú ý của mọi người qua bên đó.
Sau đó bà ta nhìn Đinh Trọng, dùng giọng điệu quái gở nói: “Ba à, con ở bên ngoài nghe được một chuyện, không biết thật giả thế nào, ba nói cho con biết với.”
“Chuyện gì vậy?”
“Con nghe nói ba chuyển năm phần trăm cổ phần của gia đình mình xuống dưới danh nghĩa Đinh Mộng Nghiên,