Dọc theo sông Tây Giang, một chiếc ô tô màu đen đang chạy trên đường, Đinh Trọng và Đinh Phong Thành đang ngồi trong chiếc xe đó.
Nhìn bờ sông sau khi bị phá bỏ và di dời thì Đinh Phong Thành cười: "Ông ơi ông nhìn này, toàn bộ khu vực ven sông Tây Giang đều đã bị phá dỡ.
Vậy mà hôm nay Giang Sách còn muốn tổ chức buổi lễ bái tế cho em trai anh ta, cũng không biết ai cho anh ta dũng khí để nói ra mấy lời này, đoán chừng hôm nay anh ta ngay cả việc tới gần bờ sông cũng không làm được."
Đinh Trọng nhìn lướt qua rồi cười lạnh: "Loại phế vật như Giang Sách sau này không cần nhắc tới.
Cháu rảnh rỗi quá thì nên đi học hỏi nhiều một chút."
"Dạ ông nội, cháu biết rồi."
Xe đi được một đoạn thì đột nhiên Đinh Phong Thành chỉ về phía bên ngoài cửa sổ xe nói: "Ông nội xem kìa, tại sao lại có nhiều trực thăng như vậy?"
Đinh Trọng nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, nhìn thấy trên bầu trời có mấy chục chiếc trực thăng, trên thân mỗi chiếc đều treo một tấm vải bố màu trắng rất dài, giống như là đang tưởng nhớ tới ai đó.
"Chẳng lẽ là."
Định Trọng vội lắc đầu rồi nở nụ cười khinh thường, ông ta làm sao cũng không muốn nói ra cái tên làm cho ông ta chán ghét.
"Ông nội xem thử đó là gì vậy?"
Đinh Trọng híp mắt nhìn qua, chỉ thấy mặt sông bị tách ra một con tàu đang từ xa chạy chậm tới.
Trên boong tàu, một người đàn ông đang ngẩng cao đầu đứng thẳng tắp ở đó.
Gió thổi qua mái tóc, tư thế hiên ngang.
Bóng dáng này rất quen thuộc.
Đinh Trọng nhíu mày, nếu người đàn ông kia là người mà ông ta đang nghĩ tới thì chuyện này liền rất rắc rối.
"Mau qua đó nhìn thử xem."
"Dạ."
Xe chạy vào trong khu phong tỏa, tới vị trí cách bờ sông khoảng một trăm mét thì dừng lại.
Đinh Trọng và Đinh Phong Thành cùng bước xuống xe để quan sát.
Lần này thì bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông đang ngẩng đầu đứng thẳng ở trên thuyền không phải là ai khác mà chính là Giang Sách, người luôn bị bọn họ coi thường là phế vật!!!
"Sao lại như vậy?"
Một nỗi khiếp sợ to lớn đang từ từ trào dâng trong lòng Đinh Trọng, ông ta vẫn nghĩ Giang Sách chỉ đang khoác lác chứ không thể nào tổ chức được một buổi lễ bái tế cho Giang Mạch.
Ai có thể ngờ rằng Giang Sách không những làm được, mà còn làm rất lớn rất long trọng.
"Giang Sách, anh ta sao lại làm được như vậy?" Đinh Trọng đang rất khó hiểu, thậm chí còn có hơi hối hận, hôm đó đáng lẽ không nên đoạn tuyệt quan hệ với Giang Sách, ít nhất cũng không nên nói dứt khoát tới như vậy.
Đinh Phong Thành nhìn cảnh tượng trước mắt tới mức trợn mắt há hốc mồm, mấy chục chiếc trực thăng, một chiếc du thuyền chở khách chạy định kỳ, còn ở trong khoảng thời gian nhạy cảm như vậy tổ chức buổi lễ bái tế, cho dù là nhà họ Đinh cũng không thể nào có thực lực lớn như vậy.
Nhưng một người bị bọn họ xem thường giống như Giang Sách lại thực sự làm được như vậy.
"Tôi không phải đang hoa mắt đó chứ?"
Lúc này tất cả người dân xung quanh đều chạy tới vây xem, bọn họ cũng xem tới mức trợn mắt há hốc mồm.
"Đây là vị quan lớn nào tới đây bái tế vậy?"
"Không biết nữa, nhưng mà có thể làm ra trận địa lớn như vậy thì nhất định không phải là người thường."
"Hôm nay chính là ngày phá bỏ và di dời, vậy mà ông lớn này lại không có chút sợ hãi nào, còn ngang nhiên ở trên bờ sông tổ chức buổi lễ bái tế, quá lợi hại."
Người khiếp sợ nhất ở đây vẫn là Đinh Mộng Nghiên.
Cô làm sao cũng không thể tưởng tượng được, người chồng mà trong lòng cô vẫn luôn cho là phế vật, vậy mà lại lợi hại tới như vậy.
Nhìn chiếc du thuyền đang chậm rãi đi tới, trong mắt Đinh Mộng Nghiên tràn ngập nước mắt.
Một lát sau thì chiếc du thuyền cũng dừng lại.
Giang Sách theo cầu thang đi xuống dưới, một nhóm người trên thuyền cũng theo sát phía sau anh bước xuống, trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa lớn.
Bọn họ đem hoa tươi đặt trước ngôi mộ, rất cung kính đứng sang một bên.
Giang Sách đi tới đứng bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, không nói lời nào mà chỉ cùng cô yên lặng đứng trước ngôi mộ.
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mà lúc này rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, cô yên lặng đứng bên cạnh anh, cùng anh bái tế em trai.
Bỗng nhiên.
Một chiếc xe việt dã chạy thẳng vào, phía sau còn đi theo ba chiếc xe tải lớn.
Bang, bang, bang.
Cửa xe lần lượt được mở ra, một đám đàn ông cao to trong tay cầm đủ loại vũ khí sắc bén đi xuống, nhìn sơ qua cũng phải