Vài nhân viên bảo vệ đã đến bao vây Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, và theo yêu cầu của quản lý nên họ làm động tác mời họ đi khỏi.
Giang Sách đút hai tay vào túi quần, thờ ơ nói: “Sao hả, đều là khách mua xe mà lại phân biệt đối xử à?”
Quản lý cười lớn, nhìn Giang Sách từ đầu đến chân nói: “Anh mua xe ư? Anh có biết xe ở đây bao nhiêu không? Một tháng lương của anh bao nhiêu mà cũng đòi mua xe ở đây hả?”
Dương Quang đứng dậy, trợn mắt nhìn Giang Sách rồi bất ngờ nói: “Nếu anh ta đến đây mua xe thì cứ để anh ta vào xem đi.”
Hả?
Hạ Trí Mỹ và quản lý đồng thời nhìn về phía Dương Quang, không hiểu sao anh ta lại thay đổi đột ngột như thế.
Thật ra không phải bỗng nhiên Dương Quang rủ lòng thương hại mà anh ta chỉ muốn hoàn thành việc trả thù mà thôi.
Nếu Giang Sách cứ thế mà bỏ đi, chẳng phải vừa rồi anh ta đã bị đánh vô ích sao?
Nhưng nếu để Giang Sách đi vào thì Dương Quang còn có cách để trừng trị anh.
Tuy rằng anh ta đánh không lại Giang Sách nhưng Dương Quang tự tin có thể dùng tiền để đè chết Giang Sách.
Đàn ông so qua so lại chẳng phải là so xem ai nhiều tiền hơn à?
Các nhân viên bảo vệ cũng lùi lại.
Dương Quang và đám người Giang Sách cùng nhau bước vào cửa hàng 4S cùng ngắm nhìn những chiếc xe bên trong.
Mỗi chiếc xe ở đây đều trông cực kỳ sang trọng, nhìn vào giá thì cao khủng khiếp.
Những người bình thường không thể mua nổi một chiếc xe đắt tiền như vậy.
Ngay cả Dương Quang cũng phải khẽ cắn răng mới mua nổi.
Đinh Mộng Nghiên vừa đi vừa choáng váng.
Xe hơi ở đây tốt thì tốt nhưng đắt quá, rõ ràng là không thể mua được, có gì đáng xem chứ?
Sau khi đi dạo một vòng.
Dương Quang nhìn Giang Sách với vẻ khinh thường nói: “Đã xem xong rồi, mua một chiếc đi chứ?”
Mọi người có mặt tại đó đều bật cười.
Mua?
Lấy cái gì để mua chứ?
Với mức lương bèo bọt của Giang Sách, ngay cả mua một bộ quần áo tử tế còn không nổi chứ đừng nói đến một chiếc xe hơi sang trọng như Ferrari.
Quản lý còn cười khẩy: “Anh à, anh sẽ không nói rằng chỗ chúng tôi không có xe phù hợp với anh đó chứ? Cũng đúng, một người như anh đây nên lái một chiếc Chery QQ hay gì đó thì xứng đôi hơn, chứ chiếc Ferrari thì đúng là không xứng với anh.”
Mặc dù những lời nói đầy mỉa mai, nhưng có vẻ đúng là như vậy.
Đinh Mộng Nghiên thở dài, kéo tay Giang Sách nói: “Đi thôi.”
Giọng điệu của cô khá khó chịu.
Lần này rốt cuộc Dương Quang cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhìn thấy người đã từng là nữ thần có cuộc sống nghèo khó thì anh ta lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Ai bảo ngày trước từ chối tôi.
Cho cô giả vờ cao ngạo lạnh lùng này.
Bây giờ thì ngon rồi chứ? Gả cho một tên vô dụng.
Hối hận rồi hả?
Tuy nhiên…
Giang Sách không có vẻ gì là muốn rời đi, thay vào đó, anh hỏi Đinh Mộng Nghiên: “Em có thích xe ở đây không?”
Đinh Mộng Nghiên sững sờ: “Hả?”
Giang Sách nói: “Em thích cái nào, anh sẽ mua cho em.”
“À…”
Đinh Mộng Nghiên nói nhỏ: “Chiếc xe rẻ nhất ở đây cũng hơn hai trăm vạn.
Lương của anh...!đủ đó chứ?”
Giang Sách cười đầy bí hiểm: “Em cứ việc lựa đi, chuyện thanh toán cứ để anh lo.”
Cũng không biết anh lấy sự tự tin đó ở đâu ra.
Đinh Mộng Nghiên thở dài nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào một chiếc xe trông rất bình thường: “Lấy chiếc đó đi.”
Đó là chiếc xe có cấu hình thấp nhất trong toàn bộ nơi đây, cho dù là chế tác hay tay nghề đều hết sức bình thường.
Đinh Mộng Nghiên nghĩ chiếc xe này ước tính hơn một trăm vạn, thật sự Giang Sách không mua nổi thì cô cắn răng mua là được, cũng không thể để cho Giang Sách quá mất mặt.
Nhưng cô không bao giờ ngờ tới là...!
Quản lý vỗ tay và cười lớn: “Quý cô đây thật sự có con mắt rất tinh tường, vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là chiếc xe thương hiệu của chúng tôi.
Chiếc xe này trông có vẻ tầm thường nhưng thực tế chất liệu được sử dụng đều là loại đắt tiền nhất trong tất cả các loại xe, tính năng cũng mạnh nhất.
Giá, năm ngàn vạn.”
Toàn bộ mọi người có mặt đều im lặng.
Không một tiếng động.
Sau hơn hai