Dù Tôn Vĩnh Trinh tức giận đến đâu cũng không tiện nói gì nữa, mà nghiến răng nuốt giận vào bụng.
Chỉ cần có thể trừ khử Giang Sách thì những chuyện khác đều dễ nói.
“Để tôi xem chú lợi hại đến đâu.”
“Nếu không trừ khử được Giang Sách để tôi xem chú giải thích với tôi thế nào?”
Trong nhà kho.
Tây Môn Tuấn bị dồn ép đến mức nhìn trái nhìn phải rồi thuận thế leo lên giàn giáo định bỏ chạy.
Sao Giang Sách có thể cho anh ta cơ hội để chạy trốn cơ chứ? Chỉ trong tích tắc anh đã leo lên đuổi theo sát nút.
Tên khốn này đã giết chết Giang Mạch, hơn nữa còn ném tro cốt đi nên hôm nay anh nhất định phải tự tay giải quyết anh ta.
Bịch!
Tây Môn Tuấn đập đầu vào tường, trước mắt là đường cùng, phía sau là chiến thần Tu La đang đuổi theo sát nút, anh ta đã hết đường bỏ chạy rồi chỉ còn lại một con đường chết.
Phịch, Tây Môn Tuấn quỳ thẳng xuống sàn.
Để giữ lại mạng sống, anh ta mặc kệ mặt mũi gì đó rồi liên tục cầu xin Giang Sách.
“Giang Sách, anh đánh tôi một trận là được rồi, đừng giết tôi có được không?”
“Tôi bảo đảm sau này sẽ không đối đầu với anh nữa được chưa?”
“Tôi cầu xin anh, tôi thật sự đã biết sai rồi.”
“Tôi cầu xin anh có được không?”
Lúc này mới nghĩ đến việc cầu xin, tại sao trước đó lại không làm? Lúc anh ở thế thượng phong thì muốn giết tôi, còn lúc anh yếu thế mới nhớ đến việc cầu xin, trên đời này làm gì có chuyện được lợi như vậy?
Giang Sách vung một cánh tay, chỉ đáp lại anh ta hai chữ: Chết đi!
Lúc Giang Sách định giết chết Tây Môn Tuấn thì trần nhà bỗng mở ra rồi một chiếc lồng sắt nặng nề rơi xuống.
Giang Sách biết rõ tình hình không ổn nên định bỏ chạy.
Nhưng anh lại ngạc nhiên phát hiện ra dưới chân bỗng nhô lên hai ‘bàn tay sắt’ túm chặt mắt cá chân của Giang Sách.
Trong lúc anh vùng vẫy, chiếc lồng sắt đã rơi xuống nhốt anh ở trong đó.
Chiến thần Tu La đã trở thành con thú bị vây nhốt.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tôn Vĩnh Trinh ở trong phòng tối nhỏ bỗng nhảy cẫng lên.
“Tốt, tốt lắm!”
“Chú em, chú thật là, chú lắp đặt cơ quan tốt như vậy hồi nào thế sao tôi lại không biết?”
Hắn ta nhanh chóng mở cửa ra, hưng phấn chạy tới trước lồng sắt nhìn Giang Sách đang bị nhốt ở bên trong rồi cười ha hả.
“Giang Sách ơi là Giang Sách, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.
Bây giờ anh còn cách nào nữa không?”
“Việc anh sống hay chết đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi rồi.”
“Thật sảng khoái, thật sảng khoái!”
Bây giờ Tây Môn Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Chủ tịch Tôn, anh đã sớm lắp đặt cơ quan như vậy thì phải nói trước với tôi một tiếng chứ, hại tôi sợ sắp chết rồi đây này.”
Tôn Vĩnh Trinh cười đáp: “Cậu đừng trách tôi, tôi cũng mới biết đây thôi.”
Tôn Tại Ngôn cũng bước ra vừa đi vừa nói: “Tôi không cho anh biết là sợ các anh tiết lộ tin tức, hơn nữa nếu ban đầu nói cho anh biết vị trí của cơ quan thì làm sao biểu hiện của anh có thể sợ hãi chân thực đến thế? Nếu biểu hiện anh không đủ chân thực thì với IQ của Giang Sách, e rằng đã chú ý đến tình hình không ổn, đến lúc đó chẳng phải mọi mưu kế đều như dã tràng xe cát à?”
Trong lòng Tây Môn Tuấn thầm cả kinh.
Tên Tôn Tại Ngôn này không những tính kế kẻ địch mà ngay cả người của mình cũng tính kế, thật nham hiểm.
Nhưng nếu không như thế thì làm sao có thể từng bước dụ Giang Sách đi vào cơ quan rồi bắt trong một lần chứ?
Tây Môn Tuấn hỏi: “Vì thế ban đầu anh tính toán bảo tôi đi lên thang nâng người không phải là vì bảo vệ tôi, mà chỉ cho tôi một con đường để chạy trốn rồi sẵn tiện dụ Giang Sách cắn câu đúng không?”
Tôn Tại Ngôn gật đầu đáp: “Anh cũng không tính là ngốc, thông minh hơn tên ngốc nào đó nhiều.”
Trong lòng Tây Môn Tuấn vừa ngạc nhiên vừa tức vừa khâm phục, lòng khâm phục mà anh ta dành cho Tôn Tại Ngôn thì không cần phải bày tỏ nữa, nhưng anh ta cũng căm hận hạng người xem thường tính mạng “đồng đội” như Tôn Tại Ngôn.
Thật ra anh ta sai rồi, không phải Tôn Tại Ngôn không quý trọng tính mạng đồng đội mà là anh ta không quý trọng tính mạng của họ.
Bởi vì Tôn Tại Ngôn hoàn toàn không xem bọn họ là đồng đội.
Thậm chí còn ước gì bọn họ chết đi mới đúng.
Tôn Tại Ngôn đi tới trước lồng sắt nhìn Giang Sách, Giang Sách cũng đang nhìn anh ta.
Tôn