Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại là trò gì nữa đây?
Vừa định hỏi xem có chuyện gì, Mộc Dương Nhất đã nói: “Mọi người ăn uống ngon miệng, tôi đi trước.”
Vừa đến đã đi?
Làm ơn, anh có thể nói rõ mọi chuyện rồi hãy đi có được không?
Quan Chí Toàn không chịu được nữa, đứng dậy cười nói: “Trưởng quan Mộc, xin dừng bước.”
Mộc Dương Nhất nhìn ông ta: “Ông chủ Quan có chuyện gì à?”
Quan Chí Toàn cười hỏi: “Không phải, trưởng quan Mộc, mới sáng sớm tổng phụ trách đã gọi điện thoại kêu chúng tôi đến đây, tại sao vậy? Không thể cứ bắt chúng tôi chờ mãi như vậy, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ.”
Mộc Dương Nhất mỉm cười: “Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là tổng phụ trách biết mọi người là trụ cột của khu Giang Nam, lo lắng mọi người mệt mỏi không có thời gian nghỉ ngơi nên đã làm chủ thay mà gọi mọi người đến đây ăn uống nghỉ ngơi thoả thích.”
“Nếu mọi người đã ăn no uống say rồi mà muốn rời đi thì cứ đi bất cứ lúc nào, không cần phải báo cáo.”
Nói xong, Mộc Dương Nhất không ở lại thêm giây phút nào nữa, lập tức rời khỏi khu ăn cơm.
“Ơ, trưởng quan Mộc.”
Quan Chí Toàn nhìn theo bóng lưng rời đi của Mộc Dương Nhất với vẻ mặt sững sờ, anh đang nói đùa sao?
Mới sáng sớm đã gọi ba mươi vị quan to tới chỉ để bọn họ ăn cơm nghỉ ngơi thôi à? Tại sao họ lại cảm thấy như đang bị đùa giỡn thế nhỉ?
Chẳng lẽ tổng phụ trách vì muốn chiếm được nụ cười của người đẹp mà cố ý lừa gạt họ đến đây ư?
Không thể nào.
Quan Chí Toàn ngồi xuống, trong lòng thầm tính toán.
Chuyện không đáng tin cậy như vậy, tuyệt đối tổng phụ trách không thể làm được.
Mặc dù chưa nhìn thấy tổng phụ trách nhưng Quan Chí Toàn đã nghe được tin tức rằng đó là một người cường quyền, thông minh sắc sảo, không ít kẻ ác đều rơi vào tay anh ta.
Một nhân vật như vậy sẽ không bao giờ làm những điều lố bịch.
Mục đích thực sự của việc mời họ ăn cơm là gì?
Đôi mắt của Quan Chí Toàn vô thức nhìn về phía ti vi, ngay khi Mộc Dương Nhất vừa bước vào, việc duy nhất anh ấy làm là đổi đĩa.
Video tuyên truyền đã thay đổi.
Quan Chí Toàn xem đoạn video tuyên truyền về việc phá dỡ và di dời đi nơi khác, càng xem càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Làm thế nào mà các dự án của cục xây dựng thành phố lại được tổng phụ trách truyền phát tin chứ?
Mọi người trong phòng đều là người thông minh, tuy rằng không ai nói ra, nhưng trong lòng đều đã đoán được.
Tất cả họ đều đến từ tiểu khu Đế Hào, trong phòng lại có các video tuyên truyền về việc phá dỡ và di dời đi nơi khác, ngay cả những kẻ ngu ngốc cũng có thể hiểu được ý đồ của nó, huống chi đám người tinh hoa này.
Mọi người đều nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Đều không nói rõ được.
Một đám cắm cúi uống trà, ăn cơm, nhưng thật ra trong lòng cũng biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Đã một giờ trôi qua, mỗi lần hỏi lễ tân đều nhận được câu trả lời giống nhau, tổng phụ trách không có ở đây, nếu họ cảm thấy đã ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Lại đợi thêm một giờ nữa.
Tình hình không có gì thay đổi.
Xem ra đúng là tổng phụ trách không có ý định muốn gặp họ.
Mà họ lại biết rõ mục đích của tổng phụ trách.
Cho nên…
Một vị lãnh đạo thành phố đứng lên: “Mọi người, tôi còn có chuyện phải giải quyết, mọi người cứ từ từ ăn.”
Ông ta đứng dậy và rời khỏi phòng.
Những người khác thấy vậy thì không ở lại nữa mà họ lần lượt rời khỏi khu vực ăn uống.
Quan Chí Toàn là người thận trọng nhất, cho đến khi tất cả mọi người rời đi, ông ta vẫn ở lại đợi thêm nửa giờ nữa rồi mới đứng dậy rời đi.
Trên tầng mười sáu, trước khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.
Giang Sách chắp tay sau lưng nhìn những chiếc xe rời khỏi bãi đậu với nụ cười mãn nguyện.
Mộc Dương Nhất hỏi: “Lão đại, tại sao anh không giải thích rõ với họ?”
Giang Sách mỉm cười.
“Không phải chuyện gì cũng đều phải giải thích rõ đâu.”
“Có đôi khi không nói lại còn có ích hơn là nói.”
“Nếu nói ra, chính là lạm dụng quyền lực bắt bọn họ phục tùng theo.
Nếu không nói, bọn