"Nếu không còn gì nữa, chúng tôi sẽ rời đi trước."
Giang Sách nắm lấy tay của Đinh Mộng Nghiên rồi nghênh ngang đi lướt qua Đinh Trọng và Đinh Phong Thành, khiến Đinh Trọng run lên vì tức giận.
Từ bao giờ mà ông ta phải chịu nỗi nhục nhã như vậy?
Cả hai người lên xe.
Đinh Mộng Nghiên cẩn thận từng li từng tí cất kỹ bản hợp đồng rồi lái xe đi.1
Trên đường đi, cô hỏi: "Quách Sướng nói rằng có người đã gửi trước bản kế hoạch cho ông ấy, là anh phải không?"
Giang Sách gật đầu: "Là anh."
"Em biết mà, nếu không thì mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, anh đã làm như thế nào?"
"Thực ra, đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Anh có một đồng đội cũ hiện đang làm việc trong Cục xây dựng Đô thị.
Khi tán gẫu, bọn anh đã nói chuyện về việc phá dỡ và xây dựng lại.
Vì vậy, anh đã nhờ người lập trước bản kế hoạch rồi đưa nó cho Phó cục trưởng Quách Sướng.
Ai ngờ được Phó cục trưởng vừa nhìn đã rất hài lòng, quyết định chọn ngay.
Anh đã dùng danh nghĩa của em để gửi nó đi, cho nên hôm nay mới có cảnh tượng này."
Mặc dù nói như vậy là rất hoang đường nhưng ít nhất cũng có thể tự bào chữa.
Đinh Mộng Nghiên cũng không nghĩ nhiều.
Sau một lúc im lặng, cô nói: "Mặc dù anh làm chuyện này vì nghĩ đến lợi ích của em, nhưng lần này thực sự đã khiến ông nội khó chịu.
Giang Sách, nếu có thể, em nghĩ em nên để dự án này lại cho công ty mẹ thực hiện, được không? Suy cho cùng ông cũng là ông nội của em, em không muốn người nhà mâu thuẫn, công ty con của em quá tồi tàn nên không thể hoàn thành một dự án lớn như vậy.
Thực ra để công ty mẹ thực hiện dự án này thì thích hợp hơn."
Giang Sách mỉm cười nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Em cứ quyết định những chuyện này, không cần cố ý nói với anh.
Anh chỉ giúp em tranh thủ giành được lợi, còn em muốn phân chia lợi ích như thế nào là việc của em."
Trái tim của Đinh Mộng Nghiên cảm thấy vô cùng ấm áp, anh nói những lời như vậy khiến cô vừa vui vừa cảm động.
"Cảm ơn anh, Giang Sách."
Giang Sách nở nụ cười: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ông nội đối xử với em như vậy mà em còn nghĩ cho ông, em thật sự quá lương thiện."
"Dù gì chúng ta cũng là người một nhà, đối xử tử tế, chân thành với nhau không tốt sao?"
"Người tử tế quá thường bị người khác bắt nạt."
"Em không sợ." Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn Giang Sách: "Anh đã từng nói cả đời này anh sẽ bảo vệ em, vì vậy em có thể làm người lương thiện mãi mãi, chỉ cần anh luôn bảo vệ em."
Giang Sách nghe xong không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lần đầu tiên anh cười vui vẻ như vậy.
Không lâu sau, hai người trở về nhà, Tô Cầm và Đinh Khải Sơn đã nhận được tin tức từ sáng sớm, hai người cười cười nói nói không ngậm được miệng khi biết con gái mình đã ký được một hợp đồng lớn.
Ngay khi thấy hai người quay lại, bọn họ đã nhanh chóng kéo Đinh Mộng Nghiên lại gần để hỏi chuyện, chẳng thèm để tâm đến Giang Sách, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Đinh Mộng Nghiên cảm thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng mọi chuyện đều là công lao của Giang Sách nhưng cô lại là người được khen ngợi chứ không phải Giang Sách, chuyện này không công bằng.
"Ba, mẹ, thực ra tất cả những chuyện này..."
Giang Sách ho khan một tiếng: "Thực ra tất cả những chuyện này đã được Mộng Nghiên lên kế hoạch từ sáng sớm rồi, chỉ chờ đến giờ để gây bất ngờ cho mọi người thôi."
Anh làm một động tác im lặng với Đinh Mộng Nghiên, ra dấu giữ bí mật cho Đinh Mộng Nghiên để cô không kể ra, rồi anh im lặng vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Ở phía bên kia, sau khi Đinh Trọng trở lại công ty, ông ta bước thẳng vào văn phòng, tức giận đến mức đập vỡ chiếc cốc trên bàn xuống đất.
"Giang Sách chỉ là một tên rác rưởi, dựa vào cái gì mà cậu ta dám đắc ý ở trước mặt tôi? Tức chết tôi, tức chết tôi mất!"
Đinh Phong Thành chậm rãi bước vào, nói: "Ông nội, đừng tức giận nữa, thật ra vẫn có cách để giải quyết chuyện này."
"Giải quyết thế nào?"
Đinh Phong Thành nói: "Ông nội, tuy rằng ông để cho em út đấu thầu bằng danh nghĩa công ty con, nhưng đó cũng chỉ là lời nói miệng, không ký kết giấy trắng mực đen.
Nếu ông nhất quyết không thừa nhận, em út có thể